***
Tôi đã vượt qua một ngày không có thư tình của Hạ Thanh Hòa bằng cách lướt Weibo.
Cậu ấy cười nói:
Rất chán, lúc nào cũng cảm thấy trong cuộc sống của mình đã mất đi một thứ quan trọng nào đó.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi thực sự bắt đầu hưởng thụ cảm giác nhận được thư vào mỗi sớm mai.
Tôi đi vào trong, phát hiện hình như cậu ấy đang nhìn lén tôi. Tôi không chắc chắn, bởi vì bây giờ thật khó để nhận rõ ánh mắt cậu ấy.
Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng tôi thực sự bắt đầu hưởng thụ cảm giác nhận được thư vào mỗi sớm mai.
Có lẽ đây chính là “Cuộc sống luôn phải có hy vọng” truyền thuyết hay nhắc tới. Mấy năm nay tôi càng ngày càng sống kiểu thờ ơ, không tranh với đời, cũng không có ham muốn gì hết. Vẽ truyện tranh tùy duyên, cũng không hy vọng bán bản quyền kiếm tiền như trước đây, càng không mong chờ có người thích như khi mới bắt đầu.
Xem ra đã thực sự đỡ hơn rồi.
Có đôi khi biên kịch nói với tôi: Anh à, anh có thể kinh doanh tử thế được không?
Tôi lười, tôi lười làm.
Tôi bận túi bụi, lau bàn xong, tôi đi vứt rác, sau đó bê những chiếc đĩa bẩn vào trong nhà rồi hỏi:
Không chờ đợi, không hy vọng, không có thứ gì muốn có cho bằng được.
Tôi đặt cậu ấy xuống sofa, cậu ấy ngủ rất yên ổn.
Chỉ muốn sống thôi.
Mẹ tôi nói:
“Có lẽ đây là di chứng sau khi xảy ra tai nạn xe.”
Cậu ấy quay sang nhìn tôi, vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-cua-anh/1029900/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.