Thái Tử vừa vào cửa liền vẫy thị nữ hai bên lui ra ngoài. Ma ma còn muốn làm theo trình tự, đều bị ánh mắt của Thái Tử bức lui. Hạ Cơ còn chùm khăn voan màu đỏ, ngồi quy củ, nhưng có thể cảm giác được người bốn phía đều đi hết, chỉ còn lại nàng và Thái Tử.
“Từ nay về sau, nàng chính là nương tử của ta.” Âm thanh Thái Tử trầm thấp dụ hoặc, lúc này Hạ Cơ lại cảm thấy hắn ôn nhu, khiến cho nàng có cảm giác an toàn. Chân chính tin tưởng một người, ỷ lại một người chính là cảm giác này.
“Phu quân.” Hạ Cơ đáp lại hắn. Khăn voan màu đỏ vừa vặn bị Thái Tử xốc lên, đôi mắt hắc ám đối diện với ánh mắt sáng của Hạ Cơ còn có chút không quen.
Ở lúc Hạ Cơ bên này còn chớp đôi mắt, Thái Tử lấy ly rượu hợp cẩn đã được chuẩn bị trước đó. Một ly trực tiếp nhét vào tay Hạ Cơ, bản thân cũng cầm một ly, hai tay giao nhau.
Hạ Cơ nhìn Thượng Quan Cẩn ngồi ở một bên. Đôi mắt hắn lúc này không giống như ngày thường đối với người khác không có độ ấm ở trên cao nhìn xuống, mà là lửa nóng khiến Hạ Cơ đều nóng bừng. Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện nhau.
“Về sau chàng không được khi dễ thiếp.” Hạ Cơ nói.
“Được.” Thượng Quan Cẩn đáp ứng quả quyết.
“Quốc gia đại sự nghe chàng, việc nhỏ trong nhà đều phải nghe lời của thiếp.”
“Được.”
“Chàng không được nạp thiếp, không được có trắc phi, thị thiếp, không được thích người khác.”
“Được.”
“Cho dù thiếp đã làm chuyện sai, cũng phải kiên nhẫn nói cho thiếp, không thể phát giận đối với thiếp, để thiếp sợ.”
“Được.”
“Một điều cuối cùng, phải tin tưởng thiếp yêu chàng.”
Thái Tử nuốt nuốt nước miếng, âm thanh như mất tiếng. “Được.”
“Vậy được rồi, chúng ta uống rượu đi. Uống ly rượu này rồi hai ta sẽ thật sự là phu thê.” Hạ Cơ chuẩn bị đem ly rượu uống một hơi cạn sạch, lại bị Thái Tử ngăn cản.
“Ta cũng có chút lời muốn nói với nàng.” Thượng Quan Cẩn nói.
“Hả?” Hạ Cơ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Từ lâu, ta vẫn luôn cảm thấy nàng đối với ta không có cảm giác. Là Lạc Thần cố ý, thần nữ vô tâm. Nàng không biết mỗi lần ta nhớ tới, chỉ có liều mạng xử lí chính vụ mới có thể giảm bớt hy vọng nhớ nhung đối với nàng. Từ lúc nàng thay đổi tâm ý về sau, ta một bên mừng như điên, lại lo lắng nàng chừng nào thì sẽ thích người khác. Cho dù thật sự thành thân, cũng vẫn luôn kinh sợ. Hiện tại ngày này rốt cuộc cũng tới, ta cảm giác rất không chân thật. Nhưng bây giờ, ông trời đã quá chiếu cố ta.” Thái Tử lục tục nói ra tâm trạng của hắn một thời gian.
Hạ Cơ không nghĩ tới Thái Tử cao cao tại thượng như vậy cũng có chuyện thấp thỏm bất an, lúc này nàng mới ý thức được hành vi của nàng khiến cho hắn mang đến bao nhiêu lớn bất an.
“Trời cao không ngừng chiếu cố chàng, cũng cho ta cảnh kỳ. Lần trước thiếp mơ một giấc mộng, mơ thấy thiếp điên cuồng thích tên Dương Trạng Nguyên kia, vậy mà hắn ta sai sử thị nữ của thiếp hạ độc Thái Tử ca ca, cuối cùng chết oan chết uổng. Thái Tử ca ca, thiếp biết hôm nay là ngày đại hỉ, không nên nói việc này, nhưng mà thiếp thật sự rất sợ.” Hạ Cơ vừa nói hai hàng lệ mi từ hốc mắt chảy xuống.
Thượng Quan Cẩn nghe xong trong lòng chấn động, chẳng lẽ nàng cũng là trọng sinh? Nếu không cung yến ngày đó tại sao lại đột nhiên thay đổi thái độ. Mặc kệ có phải hay không, hắn không muốn để những việc không vui đó ảnh hưởng tới hạnh phúc trước mắt.
“Đừng khóc, nha đầu ngốc, nàng cũng nói đó chỉ là một giấc mộng. Với lại hôm nay nàng đã gả cho ta rồi, chẳng lẽ còn có thể có biến cố gì hay sao?” Thái Tử ôm thân thể gầy yếu của Hạ Cơ vào trong ngực.
“Nào, uống rượu.” Hai người thẳng thắn cảm xúc xong thì đem rượu hợp cẩn uống một hơi cạn sạch.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]