Thẩm Tu Viễn hôn nhẹ lên trán người bên cạnh, hai mắt cong cong, tâm tình vui vẻ nói: “Chào buổi sáng.”
Hạ Nhật ôm trán nửa ngày vẫn chưa phản ứng, người trước mặt khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, thanh âm khàn khàn vì mới tỉnh dậy, cả người toát lên vẻ nhu hòa. Đột nhiên cậu thấy tim mình đập thiệt nhanh, chỉ biết ngượng ngùng nhìn đối phương, nhỏ giọng trả lời: “..chào buổi sáng.”
Thẩm Tu Viễn nhìn gò má ửng hồng của Hạ Nhật, nhịn không được muốn trêu chọc một chút, bàn tay ấm áp giữ lấy cổ Hạ Nhật, anh nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn xuống, vừa chạm đã liền rời đi.
Tuy rằng lưu luyến đôi môi mềm mại kia, nhưng không đành lòng hù cậu sợ, Thẩm Tu Viễn xoa đầu Hạ Nhật, buông một câu “Đây là nụ hôn chào buổi sáng” rồi rời giường đi vào phòng tắm rửa mặt, bỏ lại Hạ Nhật còn đang ngây ngốc ngồi trên giường.
Chạm vào môi, Hạ Nhật cảm thấy cả người nóng rực, tim đập ngày một nhanh hơn. Cái kia…. Thẩm Tu Viễn.. vừa hôn mình sao? Không đây không phải là vấn đế, vấn đề là ở chỗ Hạ Nhật không hề bài xích cảm giác tim đập rộn này. Nhưng mà, đây là “nụ hôn chào buổi sáng” thông thường thôi, phải vậy không? Trước ở công ty cậu cũng từng nghe đồng nghiệp đề cập tới, Thẩm Tu Viễn từ nhỏ đã ở nước ngoài, năm mười lăm tuổi mới quay về nước. Đối với Thẩm Tu Viễn, đây chỉ là nụ hôn chào buổi sáng thông thường, nhất định là như vậy.
Cơ mà nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi/2549386/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.