Da thịt trắng nõn bị sưng đỏ một mảng, nổi lên một bọt nước nho nhỏ, may mà xử lý kịp thời, cũng không cần phải tới viện.
Động tác của Thẩm Tu Viễn rất nhẹ nhàng, ngón tay mềm mại thoa thoa thuốc phỏng, thi thoảng thổi nhè nhẹ. Cử chỉ đến là dịu dàng, hại tim Hạ Nhật đập thiệt nhanh.
Hạ Nhật đỏ mặt, khẽ cất lời: “Thẩm tổng..”
“Sao? Cậu gọi tôi là gì cơ?” Thẩm Tu Viễn ngẩng đầu, làm bộ mặt nghiêm túc nhìn Hạ Nhật.
“A.. Tu Viễn..”
Lúc này Thẩm Tu Viễn mới hài lòng cười, lại cúi đầu dịu dàng thoa thuốc cho Hạ Nhật.
Hạ Nhật chăm chú nhìn Thẩm Tu Viễn, biểu tình có chút trẻ con, phồng má ủ rũ nói: “Tu Viễn, tôi có thể tự thoa thuốc, không cần làm phiền anh.”
Thẩm Tu Viễn cũng không ngừng tay, nhẹ giọng nói: “Cậu không cho tôi một cơ hội sao?”
Anh dừng lại một chút, lại nói tiếp: “Nhạc Nhạc bình thường rất ngoan, nó thích gần gũi cậu cho nên mới không phép tắc như vậy, lát nữa tôi sẽ dạy lại nó.”
“Anh không cần mắng Nhạc Nhạc, nó cũng không cố ý mà.” Hạ Nhật rất thích động vật, đối với thú cưng chủ động gần gũi mình, rất tự nhiên mà sinh hảo cảm, cũng sẽ đặc biệt chiều chuộng.
“Gâu.. gâu..” Cửa phòng ngủ truyền đến thanh âm đáng thương của Nhạc Nhạc, bạn cún đứng ở ngoài cửa, nôn nóng nhìn về phía trong phòng, muốn vào nhưng lại không dám tiến.
Hạ Nhật vẫy tay ý bảo nó đi vào, Nhạc Nhạc bước một bước, liền vội thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi/2549377/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.