Lục Hạo Nhiên bị Nhạc Nhạc từ chối lòng đau khôn xiết, ngồi xuống dưới đất vẽ vòng tròn, thật lâu sau mới nhận ra, trong nhà hình như có nhiều hơn một người.
“Ế? Hạ Nhật ở đây từ lúc nào vầy?”
Hạ Nhật thay cặp kính mắt, lv đẹp trai tăng vùn vụt.. OMG! Lục Hạo Nhiên xin thề, trước giờ không biết cậu bé này lại là một mỹ nam, chính là mắt anh bị mù rồi. Nếu không phải mái tóc ngây ngốc đặc trưng cùng ánh mắt trong suốt của cậu để lại ấn tượng đặc biệt, phỏng chừng anh cũng không nhận ra.
“Lục tổng, anh khỏe.” Hạ Nhật khách khí chào trước, thế nhưng, ánh nhìn quan sát không chút che giấu của Lục Hạo Nhiên khiến cậu lạnh sống lưng.
Lục Hạo Nhiên quay sang nhìn Thẩm Tu Viễn, đợi Hạ Nhật đi rồi mới bừng tỉnh, dán vào Thẩm Tu Viễn nói: “Này, không ngờ cậu ra tay nhanh như vậy đấy”
Thẩm Tu Viễn liếc mắt nhìn cái người tên Lục Hạo Nhiên đang cười đến đê tiện kia, cũng không nói gì, đi thẳng đến phòng ăn. Lúc đi ngang qua bên người Hạ Nhật thấp giọng nói: “Lục tổng của cậu hôm nay quên uống thuốc, không cần chú ý làm gì, chúng ta ăn thôi.”
“Nè nè nè, đừng có mà bơ tui, cùng nhau vui vẻ hông tốt hay sao?” Lục Hạo Nhiên gào ầm lên, rất tự giác lấy bát lấy đũa cho mình, đồng thời nhanh tay xới cơm, gắp rau cho mọi người, động tác thập phần lưu loát, phải mặt dày mới có cơm ăn.
Thẩm Tu Viễn gật đầu, tiếp lời: “Không tệ, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi/2549375/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.