Khả Ảnh luôn tìm cách né tránh nhưng cô vẫn thường xuyên nhìn thấy âm hồn, mỗi lần như vậy cô đều giả vờ như không biết. Nhà cô nhiều đời làm pháp sư. Đến đời cô thì không làm nữa, bà nội mong muốn cô tập trung học hành hơn là làm một pháp sư tiếp xúc với ma quỷ.
Cho đến một ngày, Ba Ba đến tìm cô nhờ giúp đỡ, nàng mặc chiếc váy ren màu đỏ bắt mắt, mái tóc vàng dài xỏa lộn xộn, chân không mang giày. " Tiểu Ảnh, mong chị hãy giúp em. Ba em đang rất gấp." Cô không muốn dính dáng đến hồn ma nhưng cô không thể thấy chết không cứu, người cần cứu lại là một người già đáng thương vừa mất đi con gái chưa đầy 2 tháng.
Cả 2 vội chạy về nhà, chứng kiến cảnh cha đang trong cơn trụy tim nguy kịch, Ba Ba liền mượn thân ảnh cô để cứu nguy cho ba mình. Ba Ba giúp ông tỉnh lại thì vừa lúc xe cấp cứu đến. " Cảm ơn đã cứu ta. Nhưng cháu là? " Nàng chăm chú nhìn bố đầy xúc động. Khi còn sống không biết quý trọng ân cần quan tâm của bố đến bây giờ không còn nữa, Ba Ba cảm thấy vô cùng nuối tiếc...