Một năm trở lại đây có nhiều hôm Ngộ Kiến không về trường buổi tối cô sẽ về phòng trọ của Thanh Điền, Ngộ Kiến biết Thanh Điền sẽ không làm gì mình cả, cho dù cô nằm ngủ bên cạnh anh, gối đầu lên cánh tay anh. Khi nghe tiếng Thanh Điền hít thở, Ngộ Kiến sẽ cảm thấy thế giới này yên tĩnh. Không gian trong đêm đen mịt mùng tràn ngập hơi thở của anh, sau đó mình lại hít vào, cứ tuần hoàn như vậy.
Cũng vì sự dịu dàng vô biên ấy mà rất nhiều đêm Ngộ Kiến đã nghĩ tới "Vĩnh viễn", "Hạnh phúc", những từ mà bình thường cô không bao giờ nghĩ tới.
Năm ngoái, Thanh Điền nhặt một chú mèo về nhà, đặt tên là Blake. Ngộ Kiến bắt đầu học nấu nướng, thỉnh thoảng đi chợ mua thức ăn cùng Thanh Điền, thậm chí còn dần dần nuôi thói quen giống Thanh Điền, mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ đọc một đoạn Kinh Thánh. cho nên nhiều khi trong cặp Ngộ Kiến sẽ có một cuốn Kinh Thánh dày cộp. Mỗi ngày sau khi tan học, cả dãy nhà không còn người, Ngộ Kiến sẽ đọc một đoạn rồi mới rời khỏi lớp.
Giáng sinh năm 1996, Thanh Điền mua tặng Ngộ Kiến một chiếc điện thoại di động, anh cũng mua cho bản thân một chiếc y hệt. Lúc đi học Ngộ Kiến thường xuyên nhận được tin nhắn của Thanh Điền. Có lúc thì hỏi có đói bụng không, có lúc lại kể về Blake nghịch quá bị ngã xuống hồ ven đường ven đường, giờ đang ướt rượt chạy về nhà, có lúc lại chỉ là một câu nói vẫn vơ "Ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244236/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.