Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Bách Dương đứng bên xe, đang suy nghĩ lúc nào mới nên mang hành lý lên cho Phó Minh Dư.
Anh chỉ nói một câu “Một lúc nữa”, cũng không biết “Một lúc nữa” này là bao lâu? Càng không biết sao lại là “Một lúc nữa”?
Bách Dương nhìn đồng hồ, từ lúc Phó Minh Dư xuống xe đến giờ cỡ khoảng 20’ rồi.
Vì thế cậu ta nhờ tài xế mở cốp xe ra.
Mới vừa lấy vali ra, thì thấy Phó Minh Dư đi ra từ cửa lớn.
Trong bóng đêm vẫn nhìn thấy được sắc mặt xanh mét của anh. Bước chân có chút gấp gáp, giống như không thể chịu nổi phải rời khỏi chỗ này lập tức.
Bách Dương theo bản năng lui một bước, người dán vào thân xe, hỏi:
“Boss, quên đồ gì sao?”
“Về bị thự Hồ Quang.”
Anh chỉ nói vài chữ như thế, mà trong lòng Bách Dương đã lo sợ bất an, vội vàng đi mở cửa xe.
Phó Minh Dư lại không lập tức lên xe. Bách Dương quay đầu lại, thấy anh đứng ở ven đường, đốt một điếu thuốc.
Phó Minh Dư không quá nghiện thuốc lá, một tháng chỉ có dùng gần một nửa hộp thuốc lá, hơn nữa cũng rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng
Bách Dương nghĩ: Hai tuần này ngài ấy từ thành phố Lâm đi đến Paris, trên đường còn đi một chuyến đến Seychelles, trằn trọc trở về thành phố Giang, thiếu ngủ đến nghiêm trọng, có lẽ là thật sự rất mệt mỏi.
Chỉ là trong bóng đêm, ánh lửa nho nhỏ hiện lên, nét mặt của Phó Minh Dư vẫn chưa thả lỏng ra.
Một tiếng sau, ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/1815415/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.