Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Bách Dương cảm thấy không khí trong xe hình như cũng bị trút sạch, hơn nữa còn kéo dài ba phút.
Ở lúc cậu ta cảm thấy khó thở, có người kịp thời mở cửa sổ hóng mát.
Bách Dương trong đầu nghĩ Cô Nguyễn hình như cũng là một người phản ứng chậm, bây giờ mới nhận ra được chuyện mình nói chuyện không khéo léo, nên mới mở cửa sổ ra để dời sự chú ý đi.
Nhưng mà Bách Dương nhìn qua kính chiếu hậu một cái, người mở cửa sổ là ông chủ của cậu ta.
Vào lúc này đang trên cầu vượt thẳng đường đến Thế Hàng. Đến gần sân bay, cách xa thành phố ồn ào, tốc độ xe rất nhanh, bên ngoài gió thổi vù vù vào.
Nguyễn Tư Nhàn lập tức đưa tay che trán.
Hôm nay lúc ra khỏi nhà cô chỉ buộc tóc qua loa, hai bên tóc ngắn bị gió thổi bay tán loạn, cứ bị thổi như vậy thì lúc nữa đến sẽ bị mọi người cho rằng cô là nhảy dù xuống Thế Hàng mất.
Cũng may không đợi cô mở miệng, Phó Minh Dư đã tự mình đóng cửa sổ lại.
Hành động ngắn ngủi này, Nguyễn Tư Nhàn tự hiểu thành Phó Minh Dư đã tự hết giận.
Vậy rất tốt, cô vui vẻ.
Nguyễn Tư Nhàn xoay người về phía cửa kính xe tự mình chỉnh sửa lại tóc, vuốt vuốt chải chải. Lúc đang muốn đưa tay vuốt lại sợi tóc cuối cùng rớt ra, cô đối đầu với ánh mắt của Phó Minh Dư qua cửa kính xe.
Phó Minh Dư đang nhìn cô.
”Cô không bới móc tôi đôi câu thì không chịu được sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-tren-trai-tim-anh/153861/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.