Thật ra Tống Dụ Minh uống rượu không giỏi, cộng với việc hôm nay anh uống khá vội nên sau vài ly rượu, lời nói của anh dần trở nên lộn xộn.
Sau khi uống hết cả một chai rượu, anh vẫn không hài lòng và đòi Tống Khải Minh mở thêm một chai nữa, anh bị Giang Thính Nhiên giữ lại: "Dụ Minh, anh thật sự không thể uống thêm nữa, ngày mai còn phải đi làm."
Tống Dụ Minh ngà ngà say thở dài, anh dựa vào người Giang Thính Nhiên rồi sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình.
Từ Thăng thấy vậy cũng khuyên: "Bác sĩ Tống, mặc dù tôi không biết anh và cơ trưởng Trình đã nói chuyện gì, nhưng trong suốt một tháng qua, anh ấy thật sự đã chịu rất nhiều áp lực."
"Tôi biết anh ấy chịu áp lực lớn, nhưng anh ấy không nói gì với tôi cả." Tống Dụ Minh đập mạnh vào đùi, bộc bạch hết mọi chuyện: "Anh ấy thà dậy lúc bốn giờ sáng chạy bộ cũng không chịu tâm sự với tôi, mà tôi đã học tiến sĩ ngành tâm lý học ở Oxford đấy."
"Có lẽ vấn đề chính là chỗ đó đấy." Giang Thính Nhiên thẳng thắn nói: "Dụ Minh, anh không thể dùng cái nhìn của bác sĩ để đối xử với bạn bè được. Ví dụ như giữa chúng ta, đôi khi em than thở về áp lực công việc với anh, anh cũng không nghĩ em có vấn đề tâm lý phải không?"
"Tuần trước em cũng đã nói chuyện về vấn đề này với cơ trưởng Trình rồi." Từ Thăng bổ sung: "Em nghĩ rằng so với nghề nghiệp và địa vị, cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-nhanh-chong/3620179/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.