Bọn họ thậm chí còn nhanh hơn cả cảnh sát một bước. Sau khi nhận ra chuyện này có thể liên quan đến Tường Điểu, họ lập tức cử vệ sĩ đến khu vực quanh nhà lão Lệ chủ tịch, phong tỏa chặt chẽ đến mức không lọt nổi một giọt nước.
Nhưng khi thấy họ đến, lão Lệ chủ tịch lại không tỏ vẻ ngạc nhiên:
“Đúng là lâu rồi không gặp. Hai người trẻ đến đây làm gì vậy?”
Trong căn nhà vương mùi ẩm mốc và bụi, lẫn với mùi thuốc men và vết tích của việc lau dọn chất thải, Lệ Như Hạc – người từng oai phong một thời – giờ nằm thoi thóp trên giường bệnh, chẳng khác nào một cụ già đang chờ tàn hơi.
Cảnh tượng suy sụp, bất lực ấy hoàn toàn đối lập với hình ảnh quyền thế, một tay che trời của ông ta năm xưa.
Chu Nhĩ Câm là người mở miệng trước, giọng trầm lạnh:
“Tần Bảo Cầm đã khai hết rồi. Mau giao ra bản mô phỏng đường bay mà ông dùng để sắp đặt vụ tai nạn. Như vậy con trai ông – Lệ Trình – vẫn còn một tia hy vọng sống sót.”
Thế nhưng Lệ Như Hạc có năng lực phản trinh sát cực cao. Nếu Lệ Trình đã khai, họ đâu cần vội vã tìm đến ông ta:
“Chuyện này có liên quan gì đến Lệ Trình? Tôi không hiểu.”
Chu Nhĩ Câm vẫn bình tĩnh hơn cả ông ta, nét mặt vững như tùng:
“Đừng diễn nữa. Lệ Trình đã bị bắt rồi.”
Khi ấy, sắc mặt Lệ Như Hạc mới khẽ thay đổi.
Bị bắt rồi sao… Thảo nào…
Ông ta chợt nhớ lại quá khứ:
“Lúc đó, vụ tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5066330/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.