Trần Vấn Vân gượng cười hai tiếng:
“Con đó, con cũng phải cố gắng lên chứ, mẹ đang nói với Họa Họa đây.”
Chu Nhĩ Câm thong thả đáp:
“Nói với con cũng như nhau thôi, không cần để Họa Họa tự kiểm tra vất vả. Hôm qua con đã thông báo cho Cục Hàng không Dân dụng đến kiểm tra lại rồi, họ đã cấp lại giấy chứng nhận đủ tiêu chuẩn.”
Ngu Họa không rõ hai người sau đó còn nói gì, cô chỉ tự mình xuống tầng ăn sáng. Một lúc lâu sau Chu Nhĩ Câm mới xuống.
Anh cầm đũa, vẻ mặt ung dung điềm đạm:
“Nghe nói Trịnh tổng hình như bị người của Tường Điểu bắt cóc rồi.”
Ngu Họa nhớ ra ngay — chính con gái của vị chủ tịch đó từng nhắn tin mắng cô.
“Là cái người vẫn luôn chống đối anh à?”
“Đúng, thật đáng thương, bị Tường Điểu bắt đi rồi, không biết sẽ phải chịu tội gì.” Chu Nhĩ Câm tỏ ra rất tốt bụng mà thương hại họ.
Nhưng Ngu Họa lại nghe ra chút mùi vị hả hê trong giọng anh, khóe môi cô giật nhẹ:
“Chúng ta hình như… thành kẻ xấu rồi.”
Chu Nhĩ Câm thản nhiên tiếp nhận:
“Xét theo tên của chúng ta, chẳng phải vốn dĩ đã có ý đó sao?”
“Ý anh là gì?” Cô ngẩn người.
Anh bật cười lạnh:
“‘Nhĩ Câm’ với ‘Ngu Họa’, ghép lại chẳng phải là ‘ngươi lừa ta gạt’ (尔虞我诈) sao? Nghe thôi cũng không giống người tốt rồi.”
Câu nói ấy khiến Ngu Họa bật cười:
“Anh bị điên à.”
Cô không nhịn được, cứ cầm thìa mà cười mãi.
Thật là hợp nhau.
Trong lòng cô ngọt ngào như có mật, miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5066324/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.