Chu Nhĩ Câm đứng yên để cô ôm, nhưng lại nhàn nhạt hỏi:
“Không cho anh đi à?”
“Bao nuôi anh năm phút.” – Cô đáp, giọng đều đều như chết lặng, lời nói lại như sét đánh ngang tai, chỉ là muốn giữ anh lại thêm chút nữa.
Chu Nhĩ Câm cảm thấy bị cô chọc một cái, chiếc quần không phải loại đặt may riêng có hơi tuột xuống.
Trước đây anh luôn đặt may riêng, dù không đeo thắt lưng cũng chẳng sao.
Anh không muốn để cô thấy cảnh này.
May mà trời đã nhá nhem, ánh sáng mờ tối, nghĩ cô sẽ không nhìn rõ, Chu Nhĩ Câm bình thản kéo nhẹ cạp quần lên.
Không ngờ Ngu Họa lại nhìn thấy ngay:
“Chồng ơi, quần anh rộng thế à?”
Chu Nhĩ Câm hơi ngạc nhiên, nhưng giọng vẫn ôn hòa, không có nhiều biến động:
“Em nhìn thấy à?”
Ngu Họa không chỉ thấy, mà còn thấy rất rõ động tác anh bất ngờ kéo quần.
Cô suy nghĩ một chút rồi vẫn tàn nhẫn nói thật:
“Người có tròng mắt màu sáng không cần quá nhiều ánh sáng vẫn nhìn rõ, loại đèn mà anh quen dùng với em thì hơi chói.”
Chu Nhĩ Câm thật sự không biết điều đó, nhưng nhanh chóng liên tưởng ra:
“Lúc đầu tiên chúng ta… không bật đèn ấy?”
Ngu Họa lập tức phủ nhận:
“Không nhìn rõ.”
Chu Nhĩ Câm: “…Anh còn chưa hỏi mà.”
Ngu Họa giả chết: “……”
Cô vụng về chuyển chủ đề:
“Anh ăn bánh kẹp buổi sáng chưa?”
Anh giống như một người tốt tính, điềm đạm trả lời:
“Chưa, nóng quá. Anh đưa cho sư phụ Chu rồi, sư phụ lại mắt long lanh đem cho bà Trân, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062100/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.