Chu Nhĩ Câm bị đánh đến cúi đầu xuống, mà vừa cúi đầu liền thấy cái bánh kẹp giòn trong tay.
Anh quay đầu lại, vừa vặn thấy Ngu Họa co người trong góc.
Ngu Họa nhắn tin:
“Anh không sao chứ, không bị gì đấy chứ……”
Chu Nhĩ Câm cũng nhập vai cosplay:
“Tiểu Ngu à, anh lại làm sai chuyện gì nữa hả?”
Ngu Họa ngoan ngoãn đáp:
“…… Là Tiểu Tiền cho đấy, em định thêm chút đồ cho anh ăn, nghĩ anh ngày nào cũng chỉ được ăn mấy thứ này, thấy thương anh quá.”
Sau đó cô thò đầu ra, phát hiện Chu Nhĩ Câm đang dùng tờ lịch gói cái túi nhựa đựng bánh kẹp lại, gói cẩn thận chẳng khác gì một món quà hàng hiệu, rồi cất vào túi áo, nâng niu như báu vật mà đi về phía cô.
Hai người gặp nhau trong góc, không nói lời nào, chỉ một trước một sau đi về con ngõ cụt trong làng đã lâu không còn ai ở.
Trên đường, Chu Nhĩ Câm còn tiện mua thêm một phần đậu phụ thối.
Tới trong ngõ, Chu Nhĩ Câm bưng hộp đồ ăn, dùng xiên tre gắp miếng đậu hũ chuẩn bị đút cho Ngu Họa, ai ngờ cô lại nhân lúc anh bận hai tay, bất ngờ luồn tay vào áo khoác, qua lớp len, rồi đến cả áo giữ nhiệt bên trong……
Chu Nhĩ Câm: “?”
Tay Ngu Họa vẫn không dừng, sờ khắp người anh, nhưng không mang chút ý tứ mập mờ nào — giống như đang sờ lại con chó cưng vừa bị lạc, nay mới tìm được, sờ từng thớ cơ bắp, ngực, lưng, cánh tay, đùi, thậm chí còn chạm vào cả chỗ không nên chạm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062099/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.