Ngu Họa vẫn chưa yên lòng, giọng lo lắng:
“Anh mau… để em xem đi.”
Chu Nhĩ Câm lại cố tình trêu chọc cô:
“Sư phụ Chu hay đánh mạt chược với người trong thôn, giờ anh mà dẫn em về phòng, bị họ bắt gặp thì nói thế nào đây?”
Ngu Họa không chịu nhường:
“Vậy… tối thì sao?”
“Anh ngủ chung phòng với sư phụ Chu.”
Câu trả lời ấy khiến cô càng chắc chắn — chắc hẳn anh đã bị thương rất nặng, thậm chí từng hôn mê.
Nếu không, với tính cách của Chu Nhĩ Câm, sao có thể để cô lo đến mấy ngày trời mà không báo tin.
Người như anh, chỉ cần để cô buồn một giờ thôi, cũng sẽ áy náy không yên.
Cô ôm chặt lấy anh, giọng khẽ run:
“Thôi, em không xem nữa… Nhưng anh theo em về chỗ ở đi, để bác sĩ kiểm tra một chút. Em không yên tâm đâu.”
Ngẩng đầu nhìn anh, mắt cô hoe đỏ, ánh nước lay động khiến Chu Nhĩ Câm chỉ nhìn thôi cũng mềm lòng.
Anh thở ra một hơi, rồi thấp giọng đáp:
“…Được.”
…
Tới nhà trọ nơi Ngu Họa tạm ở, cô tránh ra ngoài, để bác sĩ kiểm tra cho anh.
Kết quả khiến cô nhẹ nhõm — Chu Nhĩ Câm không bị thương nặng, chỉ còn vài vết bầm và trầy xước ngoài da.
Ngu Họa nhớ đến xấp tiền lẻ anh rút ra hồi sáng, khẽ hỏi:
“Anh có cần tiền không? Để em chuyển cho anh ít.”
Chu Nhĩ Câm lắc đầu:
“Anh không dùng được ngân hàng trực tuyến bây giờ.”
Cô hiểu ngay — nếu Tường Điểu vẫn theo dõi, một giao dịch nhỏ thôi cũng có thể bại lộ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062096/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.