Ngu Họa cố gắng che giấu cảm xúc, buộc mình phải giữ bình tĩnh:
“Bà có biết anh ấy ở chỗ nào không ạ?”
“Đi bộ tầm mười phút là tới rồi. Cháu vừa đi vừa hỏi xem chỗ nào sửa đồ điện, ai biết cũng chỉ đường cho.”
Ngu Họa lại hỏi tiếp:
“Vậy bà có số điện thoại của tiệm sửa đồ không?”
Bà Chân bắt đầu lục tìm trong chiếc điện thoại cũ của mình:
“Có đấy, nhưng tôi chỉ có số của sư phụ nó – ông Chu, chứ số của Tiểu Mao thì không có. Nó chỉ theo sư phụ sang đây một lần, giúp tôi xem cái máy nước nóng. Sau đó chỉ thấy nó ở làng bên sửa máy đánh mạt chược thôi.”
Ngu Họa không nhịn được, khẽ hỏi:
“Bà nói anh ta bị mấy tên lưu manh đánh à, trông anh ta còn ổn không ạ?”
“Cái đó khó nói lắm. Mùa đông ai cũng mặc kín mít, nhưng trên mặt, chỗ gò má bầm hết, lại còn có vết thương. Không biết có để lại sẹo không nữa, cháu phải nghĩ cho kỹ đấy.”
Bà Chân ôm con chó nhỏ, giọng nói cũng không còn gay gắt như tối qua, ngược lại có vẻ thân thiện hơn.
Tim Ngu Họa thắt lại:
“Thế… anh ta đi lại có tiện không ạ?”
“Cũng tạm, lần đầu gặp thì hơi khập khiễng, nhưng sau thì đỡ rồi, chỉ còn mấy vết thương trên mặt chưa lành thôi.” Bà Chân vừa nhớ lại vừa nói.
Ngu Họa nghĩ đến việc Chu Nhĩ Câm bị thương mà còn ở một mình trong làng — nơi này cách bệnh viện gần nhất hơn một tiếng đi xe, lòng cô đau nhói không kiềm được.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062092/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.