May mà vệ sĩ đứng chặn phía trước, nước tiểu trong bô mới không tạt lên người Ngu Họa.
Nhưng sau khi hắt xong, cánh cửa gỗ cũ lại “rầm” một tiếng khép chặt.
Mà bà lão này lại là người có khả năng nhất biết rõ Chu Nhĩ Câm có từng đến đây hay không.
Ngu Họa chỉ đứng nguyên tại chỗ một lát rồi nói:
“Cảm ơn anh, anh về thay quần áo trước đi.”
Cô lại quay sang một nhân viên khác:
“Phiền anh đưa tôi sang ủy ban thôn một chuyến.”
Đối phương lập tức gật đầu.
…
Đến trước tòa nhà hai tầng của ủy ban thôn, Ngu Họa bước vào, trong đó chỉ có một thanh niên chừng hai mươi tuổi trực ban, trông như vừa tốt nghiệp đại học.
Cô đi vào, lúc đầu đối phương không để ý, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt chợt sững lại.
Dưới ánh đèn cao áp sáng rực từ khoảng sân ngoài, người phụ nữ trẻ mặc quần jeans đơn giản và áo măng-tô xám, chất liệu cashmere cao cấp, dáng áo thẳng tắp tinh xảo. Tóc dài thẳng, gương mặt trái xoan, nét thanh tú, mang theo khí chất thông tuệ và độc lập của trí thức, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh xung quanh.
Cô lịch sự hỏi:
“Xin chào, tôi muốn hỏi gần đây trong thôn có người mới đến ở không?”
Chàng trai trẻ nhìn đến ngẩn ngơ, giọng nói có phần căng thẳng:
“Không có… Cô là đến tìm người sao?”
Ngu Họa không để lộ mục đích thật:
“Bà cụ Trân ở phía đông nói bị lạc chó, tôi muốn hỏi thăm một chút, con chó của bà cụ trông thế nào, anh có biết không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062091/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.