Trong thang máy yên tĩnh, lòng bàn tay mềm mại của Du Từ Doanh vẫn nắm chặt quai túi xách. Cô đứng ở góc trước bảng điều khiển, cúi đầu, giữ khoảng cách với Huống Thả.
Anh ta đứng sau lưng cô, ánh mắt lại hạ xuống, bất chợt mở miệng:
“ Hôm nay sao không mặc váy?”
Bình thường ở Hồng Kông, dù tháng mười hai có hơi lạnh, cô cũng hay mặc váy ngắn, để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo, hễ có dịp là khoe.
Trước kia, Du Từ Doanh cho dù có mượn cớ mắng anh ta thì cũng vẫn phải nói chuyện. Giờ anh ta chủ động mở lời, nhưng cô lại yếu ớt, cố gắng nói ngắn gọn nhất có thể:
“Hôm nay lạnh.”
Đôi chân thẳng tắp được che dưới lớp quần jeans, vòng hông cong đầy, căng lên đường nét eo rất đẹp.
Huống Thả không nói thêm gì.
Khách sạn này là quốc doanh, hoạt động đã lâu, thang máy cũ kỹ nên cũng chậm hơn những nơi khác.
Du Từ Doanh đứng phía trước, không quay đầu lại lần nào. Nếu là trước kia, hẳn cô đã sớm huyên thuyên với Huống Thả rồi.
Cửa thang máy mở ra, cô thở phào như vừa được giải thoát, chuẩn bị chạy đi thật xa. Nhưng một bàn tay lớn bỗng từ phía sau vươn tới, ấn nút tầng cao nhất.
Cửa thang máy vốn chỉ mới hé ra liền lập tức khép lại.
Du Từ Doanh kinh ngạc, lập tức nhấn nút mở cửa. Khi cửa thang máy vừa có dấu hiệu tách ra, bàn tay rắn chắc với những đường gân xanh nổi rõ lại ấn nút đóng, cửa lại sập xuống.
Cô kìm nén cảm xúc đang dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062035/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.