Dù có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ biết được.
Ngu Họa thoáng đau nhói trong tim, là vì Chu Nhĩ Câm. Chỉ cần tưởng tượng đến tâm trạng của anh, cô cũng sẽ thấy xót xa thay cho anh.
Nghĩ đến điển cố về Tuyết Cảng, về chuyện “đình giữa hồ ngắm tuyết”, trong đầu cô lại không nhớ đến lời Chu Nhĩ Câm từng nhắc – “giữa hồ sao lại có được người này”.
Mà là: “Huống chi lang quân si tình, lại có kẻ si tình hơn cả lang quân.”
Đổi người, đổi góc nhìn, sẽ là một câu chuyện khác.
Cô có thể cảm nhận rất rõ, Chu Nhĩ Câm yêu mình.
Giọng cô khẽ run, phải cố gắng giữ bình tĩnh để không lộ ra, nghe vẫn dịu dàng, ôn hòa:
“Lúc đó… sao anh lại nghĩ đến việc xây sân bay này?”
Anh mỉm cười nhạt, hít sâu một hơi rồi mới có thể nói ra như thể rất nhẹ nhàng:
“Dù không có cơ hội ở bên em, anh cũng muốn để lại chút dấu vết.”
Đó là giây phút hiếm hoi của anh, khi đất trời như chỉ còn lại anh và Ngu Họa.
Anh có thể tha hồ nhìn cô, nếu không, ở bất kỳ nơi nào khác, tình yêu trong mắt anh đều sẽ bị người khác dễ dàng nhận ra.
Trong tám năm đầy cay đắng ấy, khoảnh khắc ấy quá đỗi hạnh phúc.
Ánh mắt Ngu Họa lại hướng ra hồ nước, nơi có hai bức tượng cách nhau chẳng hề gần.
Nếu không ở bên Chu Nhĩ Câm, có lẽ cả đời này cô sẽ chẳng bao giờ biết được ý nghĩa của khung cảnh ấy. Dù có tận mắt nhìn thấy, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062032/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.