Một người phụ nữ xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Cô mặc chiếc váy dài màu xanh tuyết nhạt, chất vải mỏng ôm lấy đường cong cơ thể. Vạt váy cắt xéo tạo thành những nếp gấp tự nhiên nơi gấu váy. Dáng người cao ráo, thướt tha khiến cô mang theo một vẻ đẹp nhu mềm như ngọc ấm trong tay.
Vội khoác thêm chiếc khăn choàng len viền tua để chống lại hơi lạnh ban đêm, dáng người lại càng mảnh mai, thanh nhã. Trên người cô vẫn phảng phất khí chất nho nhã khó lẫn, cùng với xuất thân hiển hách khiến quanh cô luôn mang chút xa cách của người được nuông chiều từ nhỏ. Thế nhưng, nét nữ tính dịu dàng kia vẫn rõ rệt đến mức ngay cả Trần Lạp Thanh – cùng là phụ nữ – cũng có thể cảm nhận.
Huống hồ là đàn ông khi nhìn thấy cô, còn có thể bình tĩnh được sao? Trần Lạp Thanh không kìm được, liếc sang Chu Nhĩ Câm. Quả nhiên, anh đang lặng lẽ nhìn theo dáng Ngu Họa bước đến. Trong mắt anh, thứ ánh sáng ấy như mũi kim nhọn đâm vào tim.
Ngu Họa bước thật nhẹ, đến khi đi tới bên giường mới phát hiện Trần Lạp Thanh đã tỉnh.
Rõ ràng bản thân đang đau đến toát mồ hôi lạnh, vậy mà Trần Lạp Thanh vẫn cố gắng nở nụ cười niềm nở:
“Cô Ngu, vốn dĩ tôi không muốn làm phiền giấc ngủ của cô, mới nhờ người gọi Phó tổng Chu đến. Không ngờ cuối cùng vẫn quấy rầy cô rồi.”
Ngu Họa ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng kéo chăn che lại bàn tay để lộ của cô ấy:
“Không tính là quấy rầy đâu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062031/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.