Ngu Họa xấu hổ không biết để mặt mũi ở đâu:
“Dù sao thì anh cũng nhớ mặc quần áo.”
Chu Nhĩ Câm thản nhiên như thường:
“Cố gắng mặc.”
Ngu Họa: “…”
Một lúc sau, điện thoại của Ngu Họa lại vang lên. Cô còn tưởng là Chu Nhĩ Câm lại gửi gì đến, thậm chí còn phải tự chuẩn bị tâm lý để đón nhận mấy tin nhắn cố ý trêu chọc kia.
Không ngờ lại là thư ký của Chu Nhĩ Câm nhắn tới:
“Thưa phu nhân, chiếc xe đó đăng ký dưới tên một phụ nữ tên Tần Bảo Cầm, nhưng tôi đã tra rồi, cô ta không phải người của viện nghiên cứu.”
Hóa ra là nói tới chiếc xe hôm trước trông thấy.
Tần Bảo Cầm.
Ngu Họa quả thật chưa từng nghe cái tên này.
Nhưng việc ra vào viện nghiên cứu vốn nghiêm ngặt như vậy, nếu hoàn toàn không có liên quan gì đến viện, thì căn bản không thể lái xe vào được.
Ngu Họa nghĩ ngợi rồi hỏi:
“Có thể là người nhà của ai trong viện không?”
Thư ký của Chu Nhĩ Câm đáp:
“Có khả năng, nhưng phạm vi khá rộng. Nếu muốn điều tra hết, e rằng sẽ mất một khoảng thời gian.”
Ngu Họa:
“Được, làm phiền anh.”
Thư ký:
“Đây là trách nhiệm của tôi.”
Ngu Họa vừa đặt điện thoại xuống, Du Từ Doanh đã đẩy cửa bước vào, bộ dạng như trở về nhà mình, ngồi phịch xuống sofa:
“Cái cậu học trò kia của cậu sắp làm mình tức chết rồi.”
Ngu Họa đại khái đoán được, chắc là cậu thạc sĩ liên bồi kia:
“Cậu ta làm sao?”
Du Từ Doanh giận dỗi:
“Mình vừa bảo cậu ta lấy giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062007/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.