“Có lẽ con nên cân nhắc tăng đãi ngộ cho thư ký hội đồng quản trị đi. Người ta hình như có ý kiến với con đấy.”
Trần Vấn Vân lúc này mới yên tâm buông tay hai người ra, khẽ nói:
“Mẹ tin con, chỉ là không tin người khác thôi.”
Chu Nhĩ Câm cười nhạt, ánh mắt sâu xa:
“Người khác… không có cơ hội.”
Không có cơ hội.
Ở bên cạnh, Chu Khâm nghe thấy câu đó, trong lòng chấn động, ngổn ngang cảm xúc khó gọi tên. Anh hiểu, đại khái anh trai đã thật sự muốn tiến tới cuộc hôn nhân này.
Một cuộc hôn nhân, nếu nói thẳng ra, sẽ bảo đảm nguồn năng lượng thượng du ổn định. Với tính cách chuộng sự ổn định của anh trai, rất có thể anh sẽ lựa chọn nghiêm túc vun đắp tình cảm này.
Nhưng anh trai lại không biết, cô thật ra chỉ vì giận dỗi mà đồng ý. Với anh, điều đó không công bằng.
Cô có thể duy trì bao lâu — khó nói. Thậm chí chưa chắc đã chờ đến hôn lễ sau một tháng.
Ánh mắt anh lướt về phía Ngu Họa. Cô ngồi cạnh anh trai, vạt váy vô tình phủ lên ống quần tây của anh. Có lẽ lúc ngồi xuống, cô không để ý.
Mà chỉ chi tiết nhỏ đó thôi cũng như thiêu đốt ánh nhìn của Chu Khâm. Anh chỉ dám liếc bằng khóe mắt, không dám nhìn thẳng.
Một vạt váy… lại thành thứ độc tố chí mạng, âm thầm ăn mòn, khiến anh khó thở, nhưng chưa đủ để anh mất kiểm soát.
Anh nhớ lại, đã từng nhiều lần, cô cũng ngồi cạnh anh như thế.
Khi đó anh chưa từng nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062004/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.