Ngày hôm sau, Ngu Họa cùng Chu Nhĩ Câm về nhà cũ dùng cơm.
Chu Khâm đang ngồi ở vườn trước, nhìn Trần Vấn Vân chăm sóc hoa cỏ.
Xe từ từ chạy vào. Trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, không chắc đó là xe của Ngu Họa… hay của anh trai.
Lát sau, tài xế xuống xe, đi vòng qua mở cửa sau.
Đầu tiên hiện ra trước mắt anh là vạt váy bò tua rua cùng đôi giày cao gót.
Ánh mắt Chu Khâm gần như đông cứng lại, dừng nơi đó.
Ngu Họa chống tay xuống xe. Trên ngón tay, chiếc nhẫn lam bảo thạch lóe sáng chói lóa trong nắng.
Ánh sáng ấy hắt vào mắt Chu Khâm, khiến anh thoáng nheo lại, trong khoảnh khắc ngỡ rằng đó là chiếc nhẫn hồng ngọc mà mình từng thấy. Nhưng khi nhìn kỹ, anh mới nhận ra — ngón áp út của cô đeo không phải nhẫn cưới.
Mà là một chiếc nhẫn lam bảo đơn giản, chỉ mang tính trang sức.
Không phải nhẫn cưới.
Cô không đeo nhẫn cưới…
Ngu Họa xách túi, xoay người lại, đối diện ánh nhìn của anh.
Chu Khâm đứng đó, mắt hẹp dài khẽ nheo, ánh nhìn sâu thẳm mơ hồ, vừa như khinh miệt vừa như xuyên thấu.
Ngu Họa biết rõ đó là khinh miệt. Cô không dừng lại, chỉ đi thẳng đến cạnh Trần Vấn Vân, khẽ gọi:
“Mẹ.”
Nhẫn trên tay cô, mặt đá lam bảo, trùng hợp thay, lại cùng loại với chiếc nhẫn Chu Khâm từng chọn.
Đều là lam bảo. Nhìn thoáng qua, thậm chí như thể họ đang đeo nhẫn cưới đôi.
Trong tích tắc, trước mặt Trần Vấn Vân, Chu Khâm lại vô thức rút chiếc nhẫn trên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062003/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.