Ngu Họa hoàn toàn không có tâm trí để bận tâm những chuyện vặt vãnh kia.
Từ khi tiếp nhận dự án, cô chỉ tập trung làm việc, chuyện của Cung Mẫn cô càng không muốn dính líu — bẩn tay làm gì.
Chiều hôm đó, mãi cho đến tối, chỉ còn thiếu một thí nghiệm nữa là xong. Thì bất ngờ bên phòng thí nghiệm mô phỏng trên cao báo rằng máy hỏng, không cho sử dụng.
Ngu Họa nhất định phải đích thân kiểm tra, để chắc chắn đây là sự cố thật sự chứ không phải có người cố tình muốn hãm hại.
Cô khoác blouse trắng, buộc gọn tóc rồi bước vào phòng thí nghiệm. Khởi động máy, quả nhiên phát hiện có trục trặc. Cả nhóm đều theo cô vào.
Cuối cùng, Ngu Họa phát hiện cánh tuabin bị kẹt một lớp. Cô đeo găng, tự tay tháo máy.
Người phía sau hoảng hốt ngăn lại:
“Cô Ngu, tháo kiểu này hỏng mất! Hay là gọi người đến sửa thì hơn?”
Động tác của cô chậm rãi nhưng mạch lạc, phía sau kính bảo hộ, ánh mắt lạnh lùng chuẩn xác. Vừa vặn ốc vừa nhàn nhạt đáp:
“Đợi người tới sửa thì phải đến khi nào?”
Nhân viên quản lý phòng thí nghiệm lập tức phụ họa:
“Chúng tôi đã liên hệ đội kỹ sư chuyên sửa thiết bị này, họ nói phải xếp lịch đến tuần sau mới sửa được.”
Ngu Họa không đáp, chỉ tiếp tục tháo thêm một lớp linh kiện, rồi thản nhiên gọi học trò:
“Lại đây, đỡ cái này.”
Cậu học trò vội vàng chạy tới.
Sửa suốt gần một tiếng, mọi người cứ tưởng cô sẽ làm hỏng thêm. Nhưng từng lớp linh kiện tháo ra rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055244/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.