“Không phải.”
Bị anh hỏi thẳng như thế, Ngu Họa lại không nói ra được suy nghĩ thật, do dự một chút rồi chỉ thốt lên một câu:
“Em sợ anh bị lạnh.”
Chỉ trong giây lát, Chu Nhĩ Câm đã bình tĩnh, ôn hòa trả lời:
“Không sao, vừa tắm xong còn nóng, giờ tiện hạ nhiệt một chút.”
Nhưng rõ ràng, trước khi đi tắm anh cũng chẳng mặc áo.
Ngu Họa chỉ khẽ liếc sang, liền thấy bờ vai cùng xương quai xanh anh lộ ra. Xương quai xanh thẳng tắp, trải ngang dưới vai cổ. Chiếc chăn mỏng chỉ phủ đến ngang nách và ngực trên của anh.
protected text
“Em muốn đọc sách một lát rồi mới ngủ.”
“Có cần anh bật đèn giúp không?” Anh thuận theo cô, giọng nói dịu dàng.
Cô ngập ngừng, rồi gật:
“Bật đi.”
Cánh tay anh vốn đủ dài để chạm công tắc, vậy mà Chu Nhĩ Câm lại bất ngờ chống một tay lên gối cô, vươn người dậy như không với tới, rồi đi mở đèn.
Thân trên như bày ra trước mắt cô, không cách nào tránh, tư thế ấy chẳng khác nào ép cô vào góc giường. Cận kề đến mức bụng anh hiện rõ từng khối cơ, đủ gần để cô nhìn rõ, nhưng cũng vừa vặn để không che mất ánh sáng lờ mờ.
Ngu Họa theo phản xạ, ngước mắt nhìn lên một chút.
“Cạch” — đèn sáng thêm. Cô vội dời ánh mắt.
Nhưng Chu Nhĩ Câm chưa rời đi, vẫn giữ nguyên tư thế, dịu giọng hỏi:
“Điều chỉnh 35%, em nhìn rõ sách chưa?”
Anh chu đáo đến mức khiến Ngu Họa chỉ có thể xoay mặt sang một bên, tránh đối diện với thân thể anh:
“Chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055242/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.