Phó chứ tầng trung là viện định cho cô, thực ra Ngu Họa cũng chẳng mấy tha thiết.
Cô còn quá trẻ, dễ thành “cây to đón gió”, e rằng lại chuốc thêm phiền phức.
Nhưng lúc đi ngang văn phòng của Cô Quách, bà gõ gõ vào cửa kính, ra hiệu cô vào.
Ngu Họa biết chắc đã ồn đến mức cả giáo viên của cô cũng nghe, nên ngoan ngoãn bước vào.
Quách Tĩnh Liên chỉnh lại cặp kính lão, dáng vẻ như một con mèo già béo ú, lông tóc đã hoa râm, không còn nhiều sức sống nhưng vẫn hiền hòa, ngồi thụp xuống ghế công thái học:
“Chức phó chức đó là do em đòi sao?”
“Không, là mồi nhử họ đưa ra.” Ngu Họa đáp gọn.
Quách Tĩnh Liên cầm chén trà kiểu cũ, dùng nắp gạt bọt trà, rồi ực ực uống một ngụm:
“Đã đưa thì cứ nhận, lên trước đã, gặp khó khăn khác thì tính sau.”
Bà lão còn lẩm bẩm:
“Hôm qua nửa đêm còn gọi điện đánh thức tôi, muốn tôi đi khuyên em, tôi chỉ nói em có suy nghĩ riêng của mình.”
Lúc này Ngu Họa mới biết, bọn họ thậm chí còn tìm tới cả cô giáo của cô.
Thật đúng là không từ thủ đoạn.
Có chuyện thì lập tức tìm người này ép, người kia đè.
Quách Tĩnh Liên nói xong, tiện tay cầm sách lên:
“Chủ nhiệm Ngu, em ra ngoài đi, tôi muốn đọc sách rồi.”
Ngu Họa: “… Vâng.”
…
Bên kia, Lâm Thiên Ẩn nói muốn đến bệnh viện tái khám cho Chu Khâm. Cung Mẫn nghe nói đó là nhị công tử của Phi Hồng, nhất quyết đòi theo, còn lấy cớ mẫu tàu lượn kia cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055239/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.