Sáng hôm sau, khi Ngu Họa tỉnh dậy, Chu Nhĩ Câm đang đứng trước gương trong phòng thay đồ để thắt cà vạt.
Anh không phát ra âm thanh nào, nhưng Ngu Họa lại bị ánh sáng mờ dịu của buổi sớm đánh thức. Bên ngoài chắc tầm sáu, bảy giờ.
protected text
Sáu giờ rưỡi.
“Anh định ra ngoài sớm vậy sao?”
Anh nhìn cô qua gương, giọng ôn hòa đáp:
“Nếu muộn hơn có thể sẽ chạm mặt đồng nghiệp của em.”
Ngu Họa lúc đầu chưa kịp hiểu, một lát sau mới ngộ ra hàm ý trong câu nói của anh.
Ở Viện nghiên cứu thiết kế máy bay, vẫn có người nhận ra được phó giám đốc Phi Hồng hàng không.
Tuy số người từng gặp anh trong viện có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng cẩn trọng không để lộ thân phận vẫn là thỏa đáng nhất.
Cô hiện giờ đúng là không muốn ai biết chuyện này.
Khi Chu Nhĩ Câm xuống lầu, Ngu Họa vẫn đứng bên cửa sổ tầng trên nhìn theo bóng anh, trông anh lái xe ra khỏi cổng.
Chu Nhĩ Câm đi xa dần.
Cảm giác buổi sớm mang sắc xanh nhạt se lạnh, trời chưa sáng hẳn, thế giới còn tĩnh lặng và tinh khiết, tất cả những thứ nhơ nhuốc chưa kịp ùa đến.
Cô cũng không ngủ được nữa, liền dậy rửa mặt thay đồ, sớm đã tới tòa nhà làm việc bắt tay vào công việc.
Không ngờ lại gặp học trò của mình trước. Lý Băng Thanh, ngoài ba mươi, đang ngồi trước màn hình máy tính với vẻ mệt mỏi nghiêm nghị.
Cô ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ, thực ra từ đầu đến giờ Ngu Họa chưa từng chỉ dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055238/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.