Chu Nhĩ Câm vẫn như không có chuyện gì, nhẹ nhàng nắm tay cô đi tính tiền.
Ngu Họa không biết mặt mình đỏ đến mức nào, chỉ cảm thấy như có hơi nóng hừng hực áp sát, khiến bản thân cũng bỏng rát.
Suốt dọc đường, cô im lặng, trong đầu cứ lặp lại cảnh vừa rồi, chỉ thấy gương mặt mình như muốn bốc khói.
Đến quầy thanh toán, Chu Nhĩ Câm dịu giọng hỏi:
“Còn muốn mua gì nữa không?”
Cô ậm ừ:
“Chắc… không cần đâu.”
Chỉ mong anh đừng nhìn thấy mặt cô. Mức độ đỏ đến ngay cả bản thân cô cũng không thể chắc chắn.
Thế nhưng trái với mong muốn, ánh mắt anh lại dừng trên gương mặt cô một thoáng. Ngu Họa không dám chắc anh có nhận ra điều gì không.
May thay, dường như chẳng có gì đặc biệt, anh chỉ nhẹ nhàng như thường:
“Được. Lát nữa anh nhắn quản gia gửi thêm ít đồ sinh hoạt tới, bổ sung cho căn hộ của em.”
Ngu Họa không muốn nói thêm, chỉ buông:
“Đều được, anh quyết định đi.”
Khi thu ngân báo giá, lẽ ra phải trả tiền, Chu Nhĩ Câm lại rút từ ví ra một tấm thẻ hội viên, kẹp giữa những ngón tay thon dài đưa cho nhân viên.
Thu ngân nhận lấy, trực tiếp quẹt thẻ thành toán.
Điều này khiến Ngu Họa ngẩn ra.
Đây vốn chỉ là một siêu thị bình thường gần viện nghiên cứu, không hề có chế độ thành viên đặc biệt.
Sao Chu Nhĩ Câm lại có thẻ hội viên ở đây? Lẽ thường, anh không nên có chút liên hệ nào với nơi này mới phải.
Trong lúc cô còn chưa hiểu hết, anh đã thoải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055235/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.