“Nhĩ Câm…”
Âm thanh mơ hồ như vang ra từ trong mộng, mềm mại và dịu nhẹ. Chu Nhĩ Câm cố gắng mở mắt, muốn tìm lấy giọng nói ấy.
Khi mắt hơi hé ra, đập vào tầm nhìn của anh là bóng dáng cô gái ngồi xổm bên giường, mái tóc rủ xuống, dáng vẻ hiền hòa như phủ một tầng ánh sáng dịu, Ngu Họa đang khẽ vỗ vai anh. Cô gọi “Nhĩ Câm” bằng giọng nhỏ nhẹ, như thể tiếng gọi ấy vẫn còn ở trong mơ.
Khoảnh khắc đó, tất cả đều hư ảo, chẳng khác nào vẫn còn trong giấc ngủ.
Ngu Họa nhìn anh lơ mơ ngồi dậy, giọng anh mới tỉnh còn trầm thấp đến mức như chấn động mặt đất:
“Tan làm rồi?”
“Ừm.” Cô khẽ đáp.
Anh ngồi dựa vào thành giường, xoa mi tâm. Nhưng khi mở miệng hỏi, giọng vẫn dịu dàng như thường:
“Em muốn ăn gì?”
Ngu Họa thấy anh còn chưa tỉnh hẳn, thử hỏi:
“Anh tỉnh rồi sao?”
“Ừ.” Giọng anh trầm khàn, như có cả một chiếc xe tải đang chắn nơi cổ họng.
Rồi anh dừng lại, bỏ tay khỏi mi tâm, ánh mắt mờ nhạt phủ sương hướng về phía cô, cảm xúc trong đáy mắt vẫn chưa rõ rệt, như thể còn lơ lửng trong mộng:
“Ăn đồ Pháp được không? Anh đã đặt bàn ở một nhà hàng Pháp trong Central.”
Ngu Họa nghĩ một chút:
“Hay là mình đừng ra ngoài ăn nữa?”
Chu Nhĩ Câm kiên nhẫn hỏi:
“Sao thế?”
Cô vừa nghĩ vừa nói chậm rãi:
“Hay chúng ta nấu chút gì đơn giản ở nhà, ăn xong anh có thể ngủ tiếp, còn em thì tranh thủ làm việc.”
Anh nhìn cô, giọng vẫn ôn tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5055234/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.