Trong chiếc đầu mèo, Ngu Họa khẽ gật đầu.
Cô dang hai tay hai chân thành hình chữ “đại”, biến thành một con mèo mập ú ngốc nghếch. Rồi xoay lưng, vặn vẹo eo, mông lắc lư trước mặt Chu Nhĩ Câm.
Trong mắt anh ánh lên nụ cười nuông chiều.
Cô lại vung tay giả làm sóng, rồi một tay vịn tường, hai chân bắt chéo, tạo dáng gợi tình trêu chọc.
Ngu Họa cố gắng gạt qua nỗi xấu hổ, nhảy cho anh xem.
Dù động tác của cô trông chẳng khác nào… bài thể dục phát thanh.
Nhưng anh vẫn mỉm cười, chuyên chú nhìn.
Lạ thay, Ngu Họa bỗng thấy tự tin với “bài thể dục mèo” của mình. Cô nhảy trọn một bài “vũ điệu mèo mập” ngay trước mặt anh.
Trong lúc nhảy, cô bất ngờ rút từ sau lưng ra một tập tài liệu cuộn lại, chìa cho anh bằng bàn tay mèo to tròn.
Chu Nhĩ Câm hơi nhướng mày, hàng mi rũ xuống, vừa cười vừa tò mò nhận lấy, mở ra — bên trong là “Giấy chứng nhận đăng ký pháp nhân Quỹ từ thiện Mèo Ngoan.”
Tiếp theo là điều lệ quản lý quỹ cùng các văn bản liên quan, rõ ràng đều thuộc về một tổ chức từ thiện.
Cái tên “Mèo Ngoan”, nghe qua đã biết không phải ngẫu nhiên, mà có ý chỉ định.
Trong lòng anh dấy lên một linh cảm, nhưng vẫn dịu giọng hỏi cô:
“Cái này là gì?”
Ngu Họa cởi chiếc đầu mèo, tóc bị cọ xù vài sợi dựng đứng. Cô hơi ngượng ngùng, giải thích:
“Lần trước em làm xước tay anh, vẫn nghĩ phải chuẩn bị quà gì để bù lại.”
“Thế nên tặng anh cái này?”
Ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052215/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.