Anh khẽ cười, đôi mắt dài cong, sau lớp kính trong suốt như sóng vỗ vào bờ, lan tỏa ánh cười:
“Tại sao vậy?”
“Vì anh là chồng em.” Ngu Họa mặt không đổi sắc, đứng trước mặt anh.
Như thể trong cô còn có phần rất truyền thống, cảm thấy có chồng thì cần phải “dạy dỗ, chỉ bảo”. Nghe ra thì là lẽ thường, là chính đáng.
Chứ không phải như những gì anh đang nghĩ.
Một lúc thật khó xác định rõ ý cô, Chu Nhĩ Câm vẫn giữ giọng thong thả, điềm nhiên hỏi:
“Nếu dạy không nổi thì sao?”
“Thì em sẽ cố gắng hơn nữa.” Cô nghiêm túc đáp.
Anh thuận thế hỏi tiếp:
“Chỉ cần em cố thôi sao?”
“Anh cũng phải nỗ lực một chút.” Cô thẳng thắn đưa ra giải pháp, rồi dò hỏi:
“Hôm nay anh có thể xoa mắt cá chân cho em không?”
Chu Nhĩ Câm lập tức đáp lời, ngoan ngoãn nghe theo:
“Qua đây ngồi đi.”
Ngu Họa tiến lại gần, thử đặt tay lên vai anh, muốn ngồi lên đùi anh.
Chu Nhĩ Câm nhận ra, nhưng không nói gì. Ánh mắt thản nhiên lướt từ cổ áo khẽ hé, đến bờ môi có thoa lớp son nhạt, rồi dừng lại nơi đôi mắt trong veo như dòng suối hắt ánh nắng. Hai bàn tay anh chống giữ ở hai bên ngực cô, ôm sau lưng, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi vững.
Cô ngồi trong lòng anh, bắp đùi anh rắn chắc, cảm giác vừa dày vừa có độ đàn hồi, khiến tư thế ngồi ấy thoải mái bất ngờ.
Một bàn tay anh vòng qua lưng cô, lòng bàn tay đỡ ngay bên ngực, khiến cô nhột nhạt nhạy cảm.
Bàn tay còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052214/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.