“Thì ra như vậy Họa Họa mới vui, anh nhớ rồi.”
Ngu Họa: “…”
“Em ngủ rồi à?”
“Ừ… hôm nay mệt quá.” Giọng cô mềm nhũn.
Chu Nhĩ Câm hôn lên má cô, như dỗ trẻ con:
“Ngủ đi.”
Ngu Họa nhắm mắt, anh còn giúp cô vuốt lại mái tóc rối, chỉnh lại áo ngủ, ôm cô vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, Ngu Họa tỉnh dậy, trên giường chỉ còn mình cô.
Cô quay trái quay phải, rồi ngồi dậy.
Đi đến cửa phòng tắm, mở ra không có ai. Lại gõ cửa nhà vệ sinh, cũng chẳng có tiếng đáp.
Ngu Họa thản nhiên rửa mặt xong, bước ngang qua ban công, kéo rèm cửa nhìn ra, bên ngoài cũng trống không.
Đi xuống nhìn, bàn ăn đã bày sẵn bữa sáng, nhưng chỉ có người giúp việc sắp đặt, không thấy anh đâu.
…
Lúc này Chu Nhĩ Câm đang họp.
Điện thoại vang lên, anh ra hiệu cho phía màn hình tạm dừng, tắt micro máy tính, đứng dậy nhận máy.
Vừa nghe đã là giọng bình thản của Ngu Họa:
“Anh đang ở đâu?”
protected text
“Sao vậy?”
Giọng cô trong trẻo dễ nghe nhưng rất thẳng thắn:
“Anh nói trước, anh ở đâu?”
Anh kiên nhẫn, có hỏi có đáp:
“Ở thư phòng, có việc đột xuất phải họp trực tuyến.”
“… Ồ.” Cô nghe như không biểu lộ gì, nhưng giọng dịu xuống.
Anh lại hỏi:
“Anh tắt micro rồi, họ không nghe thấy. Sao vậy?”
Không ngờ cô nói:
“Ăn sáng với em.”
Anh nghe ra được:
“Đang ra lệnh cho anh à?”
“Ừ.” Cô đáp khẽ.
Anh bật cười:
“Đợi chút, đừng giận, em giận anh mới buồn.”
Ngu Họa: “…”
Anh chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052203/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.