Ngu Họa dường như có chút ấn tượng.
Khi đó cô còn đang học ở Cambridge.
Bậc cử nhân ở Cambridge căng thẳng đến mức cô mở mắt là học, nhắm mắt cũng là học, áp lực thi cử nặng nề đến muốn nổ tung.
Lúc ấy bác gái Trần hỏi cô ở Cambridge có yêu đương không.
Cô khi đó mệt mỏi như nửa sống nửa chết, liền buột miệng đáp: không có, cũng không muốn yêu, còn rất nhiều việc phải làm.
Giờ nhớ lại, cô mới sực nhớ mình từng nói thế. Nhưng thật không ngờ, anh lại ghi nhớ trong lòng.
Cô thử thăm dò:
“Vậy nên… anh vì chuyện này mà vẫn luôn không mở lời sao…”
Chu Nhĩ Câm điềm nhiên đáp:
“Không chỉ thế. Anh lớn hơn em, sợ em nghĩ anh là kẻ biến thái.”
Ngu Họa bật cười, thật ra tính ra cũng chỉ hơn cô năm tuổi thôi.
Nhưng Chu Nhĩ Câm không lướt qua, mà thẳng thắn nói:
“Thời điểm ấy khá gượng gạo, dễ khiến người ta cảm thấy anh có ý đồ không trong sáng. Nhận thức xã hội của anh và em lại không giống nhau, anh không muốn để em nghĩ rằng anh mang tâm tư bất chính.”
Ngu Họa lúc này mới đặt mình vào góc nhìn của anh.
Nếu lúc cô còn đang học đại học, anh đã thổ lộ tình cảm, khi ấy cô vẫn chưa đủ trưởng thành, chắc chắn sẽ thấy anh rất kỳ quặc.
Trong mắt cô, anh là “người lớn”, còn cô vẫn chỉ là một cô bé.
Không ngờ một câu “không muốn yêu” buột miệng khi ấy, lại khiến chuyện bị kéo dài, sau này lại vướng vào Chu Khâm, để rồi cả hai không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052202/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.