Trong khoảnh khắc, Ngu Họa lập tức nhận ra có điều gì đó không đúng.
Nghe sao mà xa lạ quá — đến mức anh còn cần phải xác nhận lại người mà cô vừa nói.
Nhưng chỉ thoáng qua một giây, có lẽ cũng là ảo giác của cô.
Cô không muốn tự mình đa tình, nghĩ rằng những điều hiển nhiên như bằng chứng kia thực chất lại hoàn toàn không tồn tại, rằng trong lòng anh chưa từng có ai khác, rằng sân bay ấy chẳng liên quan đến bất kỳ người nào.
Cô chỉ muốn dựng lên bức tường vững chãi để bản thân không bị tổn thương, nên đè nén giọng nói:
“Ừ, là cô ấy. Sau này đừng nhắc đến cô ấy và Sân bay Hồ Tuyết trước mặt em, em sẽ coi như mọi chuyện đã qua.”
Chu Nhĩ Câm lại im lặng thêm chốc lát. Ánh sáng từ màn hình điện thoại còn chưa tắt, chiếu sáng gương mặt anh, sáng tối đan xen, vừa kiềm chế vừa trầm ổn. Cuối cùng anh chỉ hỏi một câu:
“Trong mắt em, cô ấy và Sân bay Hồ Tuyết có quan hệ gì?”
Ngu Họa theo bản năng chịu đựng, đáp:
“Em đã nói rồi, em không muốn nhắc đến. Đến đây là đủ.”
Nhưng ánh mắt anh lại sâu thẳm, nhìn thẳng vào cô, từng chữ rõ ràng:
“Sân bay Hồ Tuyết là vì em mà xây. Vậy em bảo anh phải làm thế nào để không nhắc đến? Nói cho anh biết đi.”
Ngu Họa đột ngột ngẩng đầu.
Trong ánh sáng mờ tối, Chu Nhĩ Câm chăm chú nhìn cô. Đôi mắt dài sâu lắng, khó mà đoán ra được ẩn chứa thứ tình cảm gì.
Cô thì lại nói rành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052200/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.