Ngu Họa phản ứng nhạt nhòa:
“Anh đến rồi.”
“Ừ, chuyện tàu lượn, phía sân bay vừa nói với anh rồi.” Chu Nhĩ Câm vẫn giữ giọng điệu ôn hòa, lễ độ như thường, nhìn không ra chút khác biệt.
Nhưng Chu Khâm thì cúi đầu, không dám nhìn Ngu Họa. Anh sợ trong ánh mắt mình lộ ra cảm xúc chẳng thể che giấu, sợ để lộ trước mặt anh trai. Bàn tay anh siết chặt lấy ga giường, chỉ mong có thể che lấp những suy nghĩ trong lòng.
Chu Nhĩ Câm đi đến, ngồi xuống mép giường của Chu Khâm, giọng điệu bình thản mà thẳng thắn hỏi:
“Lần này sao vậy? Máy bay có vấn đề, nhưng không đến mức mất kiểm soát như thế.”
“Ừm?”
Âm giọng tựa như gợn nước phẳng lặng, nhưng lại mang theo sức ép.
Chu Khâm không dám mở miệng tùy tiện, tim đập mạnh trong lồng ngực, lo sợ anh trai biết chuyện giọt nước mắt kia của cô.
Cô đã chọn anh trai.
Không thể, tuyệt đối không thể.
Thế nhưng giọt nước mắt rõ ràng kia đã xé rách sự im lặng mà cả hai bên vẫn luôn cố tình duy trì.
Từ khi họ lớn lên, gặp lại nhau nhiều năm trước, anh đã bắt đầu vô thức mà lại hữu ý tiến gần đến cô. Có lẽ so với cô, anh mới là người sớm động lòng hơn.
Anh từng nghĩ cô sẽ kiên quyết né tránh, sẽ cứng rắn đến cùng. Nhưng cô vẫn khóc vì anh, vẫn chạy đến kiểm tra chiếc máy bay gây nạn cho anh.
Cô vốn chưa từng quên.
Người thật sự thuộc về nhau… đáng lẽ là họ.
Chu Khâm kìm nén cảm xúc, trả lời:
“Có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052199/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.