Nếu là vậy thì hợp lý rồi.
Có lẽ Hồ Lan Tuyết cũng muốn đến xem kỹ một chút, xem người kết hôn với Chu Nhĩ Câm là ai.
Nhưng Ngu Họa thực sự không mấy khi nghĩ tới người tên Hồ Lan Tuyết này. Lúc ở Lan Khâm Hội, hình như cô chưa từng gặp đối tác của Chu Khâm.
Cô chỉ biết Chu Khâm bỏ ra nhiều tiền nhưng không quản lý, chỉ nhận chia lợi nhuận; còn đối phương thì bỏ công sức và một phần tiền ít hơn.
Có thể cũng vì vậy mà Hồ Lan Tuyết bận rộn điều hành nên chưa từng gặp cô.
Ngu Họa không nghĩ nhiều, ăn xong liền đứng dậy định đi, nhưng Hồ Lan Tuyết lại gọi cô, nở nụ cười rạng rỡ tiến lại gần:
“Cô Ngu, xin lỗi vì hơi vội, không ngờ hôm nay lại gặp cô. Vừa rồi tôi tạm thời xuống tầng chọn chiếc vòng tay này, thấy cô thường đeo chiếc vòng tay hoa sen mà A Khâm tặng, nên cũng chọn một chiếc tặng cô làm quà mừng tân hôn.”
Biết rõ cô đã kết hôn với Chu Nhĩ Câm, vậy mà lại nhắc đến chuyện của Chu Khâm.
Nhưng… Chu Khâm khi nào từng tặng cô vòng tay hoa sen? Ngu Họa không chắc đối phương có phải đang gài bẫy, cố tình nhắc lại chuyện cũ để mượn chuyện giữa cô và Chu Khâm mà làm bài, nhưng cô thật sự không nhớ Chu Khâm đã tặng cô vòng tay hoa sen.
Cô chỉ có một bộ vòng tay hoa sen do người khác tặng, gồm ba chiếc.
Cô bình tĩnh nói: “Ý là chiếc màu hồng phấn?”
Đối phương bị cô chặn trúng, mỉm cười nhạt: “Đúng vậy, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052197/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.