Dù sao Tống Kính Sâm cũng là phi công, mà Chu Khâm thì biết rõ bản thân luôn có người lo liệu sẵn mọi việc, chuyện này có thể khiến Tống Kính Sâm khó chịu.
Huống hồ, anh ta thích Lâm Thiên Ẩn, còn Lâm Thiên Ẩn lại thích anh.
Chu Khâm lạnh giọng: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Tôi rất rõ. Nếu cậu muốn chịu trách nhiệm với cô gái hiện tại, thì đừng tỏ ra như không có cô ấy cũng chẳng sao, giống như trước kia.”
Tống Kính Sâm thẳng thắn đối diện ánh nhìn của anh.
“Giống như trước kia” — là chỉ Ngu Họa sao? Chu Khâm nhìn chằm chằm anh ta, lại rót rượu rồi hỏi: “Cậu chỉ trích chuyện của tôi như vậy, là vì thật sự thích Lâm Thiên Ẩn?”
Tống Kính Sâm hơi cụp mắt, bất ngờ bật cười: “Cậu lúc nào cũng tỏ ra chẳng để tâm, nhưng lại muốn kiểm soát tự do của người ta. Thú vị nhỉ?”
Tiếng chai rượu chạm xuống mặt bàn vang lên. Chu Khâm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Kính Sâm.
Tống Kính Sâm là bạn thân nhất của anh, quen nhau từ năm sáu năm trước. Lần đầu gặp là ở một buổi tiệc, khi đó anh vừa mới tình cờ gặp lại Ngu Họa chưa bao lâu, và hai người cùng dự tiệc gặp Tống Kính Sâm.
Ngu Họa nói đó là bạn học đại học của cô, hình như cũng là phi công. Khi ấy Chu Khâm chỉ xã giao làm quen.
Không lâu sau, Tống Kính Sâm thi đỗ vào Phi Hồng, cũng trở thành phi công lái máy bay chở khách của hãng, từ đó hai người thân thiết dần, Tống Kính Sâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052196/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.