Sớm biết vậy, cô đã không nên nói câu đó.
Anh… sao lại thế này.
Ngu Họa vừa thẹn vừa hoảng, nhưng vẫn nhẫn nhịn để mặc cho hơi ấm nóng bỏng ấy xâm nhập, cố gắng phớt lờ tư thế hiện tại.
Chu Nhĩ Câm dùng tay còn lại dịch đĩa thức ăn của mình về phía cô, để cô dùng chung.
Trên đĩa của anh chẳng có mấy món, rõ ràng anh chưa ăn gì nhiều.
Cô chợt nhớ ra lúc nãy anh quả thật chỉ ngồi nhìn mình ăn, còn giúp cô lau miệng, rót trà — hoàn toàn như đang thưởng thức cách cô ăn uống.
Mặt cô càng đỏ hơn.
Không nhận ra mái tóc dài của mình đang khẽ dính vào vai và ngực anh, từng sợi đen mượt như tấm lưới vây lấy anh.
Anh ôm trọn cô trong vòng tay, không dùng sức, một bàn tay áp lên bụng dưới như đang chườm, bàn tay kia nhẹ đặt cao hơn một chút.
Hai bàn tay vừa vặn bao trọn vòng eo, cổ tay áp sát eo bên, nhẹ nhàng nhưng lại mang cảm giác kiểm soát.
Thấy cô chỉ gắp thức ăn trực tiếp chứ không bỏ vào đĩa của anh rồi mới ăn, Chu Nhĩ Câm khẽ hỏi:
“Sao không dùng bát đĩa của anh, chê anh à?”
“Em… không có.” — Ngu Họa khó mà giải thích, cô thật sự không quen vừa ngồi trên đùi anh vừa dùng chung bát đĩa, cảm giác quá thân mật.
Anh vẫn dịu dàng hỏi từng bước:
“Không có thì sao không dùng?”
Bị anh nhìn chằm chằm, cô đành miễn cưỡng xúc một viên thịt viên Ba Lan bỏ vào đĩa của anh, rồi chậm rãi ăn từ đó.
Anh nhìn thấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052193/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.