Khi mọi người đã rời đi hết, trong phòng riêng chỉ còn lại Ngu Họa và Chu Nhĩ Câm, ngay cả thư ký cũng đứng ngoài cửa.
Chu Nhĩ Câm tựa lưng vào ghế, lười nhác nhìn cô, một tay chống lên tay vịn, hai ngón khép lại chạm nhẹ vào trán, chiếc sơ mi trắng bạc phẳng phiu đã cởi mấy khuy ở cổ.
Anh bất chợt mỉm cười, ánh sáng trong mắt chậm rãi xoay chuyển, lộ ra vẻ phong lưu nhàn tản.
Ngu Họa vốn định nhịn, nhưng khóe môi vẫn cong lên.
Nụ cười của anh càng sâu hơn.
Hai người không nói gì, cách nhau bảy tám chỗ ngồi, giữa họ lại tràn ngập sự ăn ý và ám muội khó nói.
Ánh sáng xa xỉ chảy trôi biến ảo, trên trần như một dải ngân hà, trong nhà hàng có cảnh trí nước chảy liên tục như thác, luồn lách dưới sàn kính trong suốt, từ chân anh chảy về phía cô.
Một con cá đỏ nhỏ bơi qua lại mấy vòng, lộ trình từ chân anh đến chân cô quấn quýt như một sợi tơ hồng.
Giọng anh trầm như tiếng chuông xanh vang khẽ:
protected text
Cô đáp khẽ, giọng mềm mại:
“Muốn cho anh một bất ngờ, không ngờ suýt biến thành thảm họa.”
“Hóa ra là muốn cho anh bất ngờ?”
“Ừm.”
Anh khẽ nâng giọng ở cuối câu:
“Bây giờ đã quan tâm anh thế rồi à?”
Rồi hỏi tiếp:
“Yêu anh rồi?”
Ngu Họa bật cười, khẽ nhắm mắt:
“Tránh ra.”
“Tránh nữa là ra tới bên kia đường mất rồi.” — anh vẫn mỉm cười nhìn cô.
Cô chẳng biết nói gì, nhưng vẫn cười.
Thực ra gặp anh, cô rất vui.
Chu Nhĩ Câm không vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5052192/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.