Thật quá đáng, sao con người có thể xấu xa đến vậy.
Giả vờ như không có ý gì với cô, lại giả bộ thuận theo nước gật đầu đồng ý chuyện liên hôn.
Từ lúc quyết định hôn ước đến giờ đã nửa năm, vậy mà cô hoàn toàn không nhận ra tâm tư riêng của anh.
Anh cũng chẳng nói cho cô biết.
Ngu Họa vén chăn nằm xuống, đặt viên charm lên tủ đầu giường.
Nhưng thoáng chốc lại thấy may mắn vì anh nhắc mình đóng cửa.
Nếu không đóng, tối nay e là cô khó mà bỏ qua ánh mắt từ căn phòng đối diện — thế nào cũng ngủ không yên.
Một giấc đến sáng. Khi Ngu Họa mở mắt, nhìn lên trần nhà lạ lẫm, cô còn phải mất vài giây mới phản ứng.
Nhớ ra đây là phòng của Chu Nhĩ Câm, lập tức cô có cảm giác như lỗ chân lông khắp người đang bị ai đó dán chặt ánh nhìn.
Cô cầm viên charm, mở cửa bước ra, đối diện là phòng anh — cửa mở toang, chẳng khác gì lời “hoan nghênh ghé thăm”.
Cô thậm chí không phát ra tiếng động nào, chỉ lặng lẽ bước ra, trở về phòng mình.
Khép cửa lại, lưng cô khẽ dựa vào, thở ra một hơi để thả lỏng, đoán rằng Chu Nhĩ Câm hẳn chưa phát hiện cô đã rời đi.
Vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay quần áo, cô khựng lại một chút.
Dạo gần đây, cô vẫn cố tình ăn mặc chỉn chu hơn khi ở trước mặt anh, nhưng hôm nay, cô lấy từ tủ ra một chiếc áo thun trắng, rồi lôi thêm quần thể thao màu xám, mặc luôn.
Bộ đồ vốn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023296/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.