Ngu Họa vẫn chưa hiểu:
“Không dám… cái gì?”
Chu Nhĩ Câm điềm đạm:
“Vì em rất đẹp, anh sợ những người từng gặp em sẽ nảy sinh ý nghĩ khác.”
Nghe ra lý do ấy, Ngu Họa khẽ sững.
Một đáp án quá bất ngờ.
Cô đương nhiên biết mình cũng tạm xem là ưa nhìn.
Nhưng từ trước đến giờ, chưa ai vì thế mà đặc biệt ưu ái cô; trong đời sống thường nhật, cô cũng chẳng mấy khi nghe ai khen mình xinh đẹp, chưa từng nhận được ưu thế gì từ diện mạo.
Cô biết mình không đến mức quá thu hút, vậy mà lời khen có phần quá lời của Chu Nhĩ Câm lại khiến cô có cảm giác — có lẽ nhan sắc của mình đúng là ở cái mức anh nói.
Bởi vì trong ký ức của cô, anh luôn công bằng, chuẩn mực, điềm tĩnh.
Những đánh giá anh đưa ra đều rất khách quan.
Đây cũng không phải lần đầu anh khen cô đẹp.
Nhưng cô không đến mức tự tin thái quá, nghĩ rằng ai cũng có thể yêu mình chỉ vì ngoại hình.
Cô bình tĩnh đáp:
“Không đâu.”
Chu Nhĩ Câm lại như nhớ ra gì đó, giọng nhẹ mà chắc như đang đưa ra kết luận:
“Nhất định sẽ.”
Sự quả quyết của anh khiến Ngu Họa khựng lại một lúc, như thể anh biết điều gì đó mà cô không biết, chỉ là chưa nói ra.
Anh đưa chiếc hộp nhỏ trong tay cho cô.
Cô nhận lấy, mở ra — bên trong là một hạt charm thủy tinh màu.
Chu Nhĩ Câm cụp mắt, quan sát phản ứng của cô.
Cô nhìn một lúc mới nhớ ra đây là hạt charm của vòng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023295/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.