Lâm Thiên Ẩn hoàn toàn không nhận ra chút khác thường nào ở Chu Khâm, vẫn đầy cảm khái:
“Đúng vậy, chị ấy thật sự rất giỏi. Lúc mới gặp, em còn vì chị ấy đẹp mà khen ‘người đẹp’, sư huynh đã bảo em nên hạn chế nói thế. Sau này em tìm hiểu mới biết, lời khen đó hóa ra lại thành mạo phạm.”
Dù sao, đây là bậc tiền bối lớn.
Máu trong người Chu Khâm như chậm lại trong thoáng chốc.
Nhưng anh vẫn nhạt giọng:
“Cũng thường thôi.”
Lâm Thiên Ẩn lấy làm lạ:
“Anh quen chị ấy à?”
“Hợp tác qua rồi.” — Giọng anh bình thản.
Cô định phản bác, nhưng lại thấy nói thế e là nhiều lời.
Cô có thể cảm nhận rằng Chu Khâm chỉ đang muốn tiếp xúc, dò đường, chứ chưa hẳn xác định sẽ tiến xa với mình.
Đèn xanh đã bật, anh vẫn chưa đi, khiến xe phía sau bấm còi. Lâm Thiên Ẩn vội nhắc:
“Chu Khâm, đèn xanh rồi.”
Lúc này anh mới hoàn hồn, lái xe chạy tiếp.
—
Ngu Họa nằm trên giường, xung quanh là những món đồ nhỏ Chu Nhĩ Câm đã mang tới:
Găng tay massage, chăn lông, những chậu cây xanh đặt trên bàn học và bậu cửa sổ.
Cô từng nói không cần anh phải bận tâm như vậy, anh chỉ cười nhạt hỏi:
“Em sợ à?”
Hình như có điều gì đã thay đổi.
Vài ngày sau, Chu Nhĩ Câm không nhắn tin cho cô mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng gửi một câu, cô thấy sẽ trả lời.
Thực ra cô không giỏi duy trì liên lạc — không gặp thì cũng không nhắn — nhưng tần suất của anh lại khiến người ta cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023290/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.