“Buổi tối chắc cũng về muộn, em vừa nghĩ ra cách vẽ bản thiết kế mới. Dạo này có lẽ phải tăng ca.”
Câu nói vốn không có ý gì, nhưng khi thốt ra lại giống như đang tìm cớ từ chối anh.
Ngu Họa thật sự không có ý đó, không muốn anh hiểu lầm nên thử bổ sung:
“Hay anh đón em ra ngoài ăn tối, rồi em quay lại viện làm tiếp?”
Chu Nhĩ Câm không muốn cản trở công việc của cô. Nghe giọng cô, đúng là rất bận — đây lại là dự án đầu tiên sau khi tốt nghiệp, cũng là thứ cô muốn làm.
Trước đây, cô từng vô tình nhắc đến, nên anh mới chỉ định nhóm của Viện sĩ Quách phụ trách.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính, Viện sĩ Quách bất ngờ bị bệnh tim phải nghỉ vài tháng, dự án rơi vào tay một đồng môn của Quách Tĩnh Liên.
Đây là sự nghiệp của cô, không cần vì anh mà thay đổi.
Anh chỉ muốn có thêm thời gian ở bên cô:
“Không cần, anh sẽ mang cơm tối đến căn hộ cho em. Em về đó ăn.”
Nghe như cảnh gia đình mang cơm cho người thân, mà thực sự cũng tốt cho Ngu Họa.
Cô hơi bất ngờ:
“Có làm mất thời gian của anh không?”
“Không.” – giọng anh dịu dàng.
Cô cảm giác có gì đó hơi sai, nhưng lại thấy… đúng. Trong viện nghiên cứu vẫn có người nhà mang cơm cho nhân viên, chỉ là trước giờ chưa ai mang cho cô:
“Vậy… sáu giờ anh tới ký túc xá nhé. Mật mã anh biết rồi. Em sẽ dặn bảo vệ, nói là người nhà của em.”
Chu Nhĩ Câm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023273/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.