Khoảng trống ngày càng hẹp, Ngu Họa chủ động nghiêng sát về phía Chu Nhĩ Câm, để anh không bị khó xử khi tiến lùi.
Anh giữ gương mặt bình thản như mặt biển trước cơn sóng ngầm, trông như chẳng có gì xảy ra, nhưng lại hạ giọng hỏi:
“Được không?”
Cô khẽ gật đầu, mái tóc chạm nhẹ vào ngực anh.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức đáng sợ, môi anh gần sát tai cô.
Không biết có phải bên kia gian lận hay không, mà Ngu Họa và Chu Nhĩ Câm liên tục thua. Bỏ ghế đi, cả hai đành đứng để chơi.
Cho tới khi chỉ còn vừa chỗ cho một người, Trần Vấn Vân đã phải mím chặt môi mới không bật cười.
Ngu Họa đang nghĩ hay là đứng lên mu bàn chân anh, nhưng lại nhớ đến ngón chân bị mất của anh, đành thôi.
Chưa kịp tìm cách khác, Chu Nhĩ Câm như đoán được suy nghĩ của cô, bất ngờ cúi xuống, bế cô lên theo kiểu công chúa.
Động tác của anh mạnh mẽ, gọn gàng, cứ như đang ôm một con thú bông. Cả quá trình không hề rung lắc, đến mức cô chẳng cần ôm cổ anh cũng có thể ổn định trong vòng tay. Khuôn mặt anh vẫn điềm tĩnh, cương nghị.
Toàn thân cô bị bao trọn, luồng nhiệt như dâng từ lòng bàn chân cuộn thẳng lên mặt. Cô phải cố giữ biểu cảm mới không để lộ.
Những người xung quanh đều phì cười, ánh mắt Trần Vấn Vân cong híp lại thành một đường.
Giọng anh vang lên trầm tĩnh:
“Tiểu Trần, đừng cười nữa, cô đang để lộ quân bài đấy.”
Lồng ngực anh rung nhẹ khi nói, truyền cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5023271/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.