Ngày trước, Ngu Họa rất thích ngắm vườn sen mà mẹ anh trồng. Khi còn nhỏ, cô cứ như một con mèo con, quanh quẩn ở sân sau chờ hoa nở.
Đến năm mười bảy tuổi, họ gặp lại, trên cổ tay cô đã có một chiếc vòng tay hình hoa sen. Anh luôn vô tình bắt gặp trên người cô có những chi tiết liên quan đến hoa sen, dù rất kín đáo.
Anh liền biết cô yêu hoa sen. Năm đầu tiên cô và Chu Khâm bên nhau, vào sinh nhật cô, anh đã giấu tên gửi tặng một sợi dây chuyền hoa sen.
Bởi anh là anh trai bạn trai cô, biết mình không nên làm vậy, lại không có danh phận gì.
Còn cô thì nghĩ, chắc là một người bạn nào đó quên để tên thôi.
Ngu Họa thoáng ngẩn ngơ, gần như không tin nổi là anh thật sự biết.
Vậy ra… anh không hề tặng hoa tùy tiện.
“Anh vẫn nhớ em thích hoa sen sao?”
Chu Nhĩ Câm đứng dưới bóng trúc, từng từ rõ ràng:
“Rất nhiều chuyện về em, anh đều nhớ.”
Tay cô ôm hoa khẽ trượt xuống, dừng lại ở phần cuống bó hoa.
Cô vẫn nghĩ, cũng như mình, anh chẳng mấy khi để tâm đến chuyện cũ.
Cô không chắc anh nhớ được bao nhiêu—
Những chuyện xấu hổ hồi nhỏ, những việc ngốc nghếch, dáng vẻ chưa hiểu chuyện…
Anh… cũng nhớ cả sao? Vậy anh nghĩ gì về mình?
“Em có thích hoa không?” – Chu Nhĩ Câm chỉ mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở đôi tay cô đang ôm gọn bó hoa.
Cô thậm chí không biết nên diễn đạt thế nào:
“Thích.”
Thực ra, đây là lần đầu tiên có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021115/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.