Anh bước vào khu ký túc xá dành cho nhân tài, tới trước cửa phòng 1405, đánh thức bàn phím mật mã.
19111211
Ngón tay dài ấn xuống từng phím một cách chậm rãi. Một tiếng “tích” khẽ vang, cửa mở.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, khép cửa sau lưng, đi qua khoảng tiền sảnh liền thấy cô đang ngủ say trên giường.
Điện thoại vẫn nằm bên gối.
Cô nhắm mắt, mái tóc dài xõa ra sau, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như tuyết đọng trên cành, mang theo nét lạnh nhạt, kiềm chế; sắc mặt nhạt, môi hồng nhạt, sống mũi nhỏ nhắn thanh tú, đuôi mắt hơi chếch lên.
Giống hệt năm mười bảy tuổi, khi cô cầm chiếc máy bay không người lái phức tạp mà anh lắp không thành công, đứng trong nhà kính hoa hồng trên sân thượng, tóc dài váy mỏng, vừa chín chắn vừa xa cách.
Khi ấy cô quay đầu, giọng điềm đạm:
“Anh Nhĩ Câm, em lắp xong rồi.”
Kiềm chế, thanh khiết, thông minh xuất chúng.
Năm tám tuổi, cô đã giải được bài vi phân mà mười ba tuổi anh vẫn không làm nổi.
Anh biết rất sớm rằng cô là một thiên tài, mà thiên tài thì thường cách xa trần thế.
Chu Nhĩ Câm lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế bàn học cạnh giường, ánh mắt như đốm lửa âm ỉ.
Không phát ra một tiếng động nào, bởi khoảnh khắc này thật khó có được.
Không biết qua bao lâu, hàng mi cô khẽ run, báo hiệu sắp tỉnh.
Ngu Họa mơ màng, chớp mắt vài lần, trong tiềm thức vẫn nhớ mình đã gọi Chu Nhĩ Câm tới nên không thể ngủ tiếp, cố gắng ép bản thân tỉnh táo.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021106/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.