Cô chủ động khoác tay anh cùng quay lại, sắc mặt Chu Nhĩ Câm vẫn điềm tĩnh, trong hơi thở vương vấn hương hoa hàm tiếu thanh nhã từ thiếu nữ bên cạnh.
Rửa qua một lúc rồi lại bảo quản lý khách sạn mang hộp thuốc tới xử lý vết thương, sau đó hai người cùng đi tới cửa phòng bao.
Mở cửa ra, Chu Nhĩ Câm bình thản dặn:
“Em chờ anh ở ngoài, anh vào chào tạm biệt các bậc trưởng bối.”
Ngu Họa khẽ gật đầu.
Không vào cũng tốt, bên trong ồn ào huyên náo.
Cô bỗng thấy có chút may mắn — là Chu Nhĩ Câm mở lời. Anh có địa vị, các trưởng bối đều nể anh vài phần, sẽ không ai lớn tiếng trách cô là không biết phép tắc.
Cửa vừa mở, cha mẹ hai bên ngoảnh lại, liền thấy Ngu Họa vốn mặc váy mỏng nay khoác trên vai chiếc áo gió của Chu Nhĩ Câm.
Mà anh chỉ mặc áo len cổ lọ đi vào, bảo phục vụ mang túi đồ đã được cất giúp Ngu Họa ra.
Khóe miệng các bậc phụ huynh dường như không kìm được mà cong lên.
Người phục vụ đưa túi cho Chu Nhĩ Câm, anh nhận lấy, lễ độ nói với các trưởng bối:
“Cũng muộn rồi, cháu đưa Họa Họa về nghỉ. Cô ấy nên ngủ sớm.”
Ngu Cầu Lan mỉm cười rạng rỡ:
“Được, trên đường nhớ chú ý an toàn. Có chuyện gì của Họa Họa mà không rõ thì gọi điện cho dì.”
“Vâng.” Chu Nhĩ Câm phong độ đáp lời.
Anh quay người bước về phía Ngu Họa.
Ánh đèn mờ dịu, đôi chân dài trong quần tây đen sải bước, bóng dáng cao lớn chững chạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021104/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.