Ngồi cạnh Chu Khâm, Chu Nhĩ Câm đứng dậy, những ngón tay thon dài trắng mịn khẽ tựa vào thân ly rượu, ngón út chạm nhẹ vào chân ly cao, giọng trầm ấm nhã nhặn:
“Nhờ chú, dì tin tưởng, sau này cháu sẽ làm hết sức mình để chăm sóc cho Họa Họa.”
Vẻ cợt nhả trên mặt Chu Khâm lập tức biến mất, anh khó tin quay sang nhìn Ngu Họa bên cạnh.
Cô vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, trầm lặng như trước, ung dung tách thịt cua, không ăn mà đặt ngay vào đĩa của… anh trai anh.
Lúc này Chu Khâm mới để ý, hai người họ ngồi sát nhau hơn hẳn mức xã giao bình thường.
Ngu Cầu Lan liếc nhìn con gái, như người ngoài cuộc nhưng lại cố ý nhắc khéo để cô lên tiếng, cười nhưng ánh mắt nghiêm:
“Họa Họa, con không nói gì sao?”
Nghe vậy, Ngu Hạ nghĩ một chút, nâng tách trà đứng dậy:
“Cảm ơn bác trai, bác gái đã nuôi dạy được anh Nhĩ Câm thành một người chồng tốt. Kết hôn với con, con sẽ không để anh ấy chịu khổ đâu.” Giọng cô nhỏ nhẹ.
Tiếng cười rộ lên quanh bàn. Chu Nhĩ Câm nhìn cô, nghe thấy hai chữ “người chồng”, ánh mắt sâu thẳm như có lửa âm ỉ, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như thường.
Sắc mặt Chu Khâm xanh lại. Bề ngoài trông như đang ngồi yên, nhưng sống lưng đã cứng đờ, chẳng khác nào cỗ máy cũ rỉ sét bị kẹt cứng, không thể cử động.
Ngu Cầu Lan không hài lòng, nhưng vẫn phải làm dịu không khí:
“Họa Họa nhà tôi ăn nói hơi vụng, mong thông gia đừng để bụng.”
Mẹ Chu cười hiền:
“Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5021103/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.