[Nhật Chiếu Kim Sơn*]
*”Nhật chiếu kim sơn” là khi những tia nắng chiếu vào ngọn núi phủ tuyết, khiến những đỉnh núi tuyết trắng như được mạ vàng rực rỡ, tạo thành cảnh quan thiên nhiên tráng lệ.
Lâm Dữ Kiêu nhanh chóng xin nghỉ phép cùng Phó Uẩn, một tuần vừa đủ, không dài cũng không ngắn, tất nhiên là dùng phép năm đổi lấy.
Lương Cốc Âm nghe tin liền tò mò, bám lấy Trịnh Thư Hạ hỏi họ định đi đâu chơi. Thật ra, Trịnh Thư Hạ cũng không rõ lắm, tất cả lịch trình đều do Lâm Dữ Kiêu sắp xếp, cô chỉ việc theo thôi.
“Chà.” Lương Cốc Âm không nhịn được cười: “Cậu đúng là bà chủ giỏi thật đấy.”
Chuyến du lịch chung, người lo lắng nhất thường là người lập kế hoạch. Trịnh Thư Hạ nghĩ cô thật sự hơi… “bỏ mặc” nên tối hôm đó đợi Lâm Dữ Kiêu về, cô hỏi thẳng. Anh trả lời gọn lỏn: “Đi xem Nhật Chiếu Kim Sơn.”
Nhật Chiếu Kim Sơn? Cô hơi sửng sốt, nhanh chóng tìm lại trong trí nhớ về từ này. Thời cấp ba, cô từng cùng anh lướt qua tạp chí phong cảnh, thấy một bức ảnh về Nhật Chiếu Kim Sơn, hùng vĩ và rực rỡ, đẹp đến mê hoặc.
Lúc ấy, mắt cô không rời khỏi bức ảnh: “Như thể vàng rải đầy cả ngọn núi vậy, nếu được tận mắt nhìn thì tuyệt biết mấy.” Cô thở dài: “Nhìn từ trên không xuống sẽ càng đẹp hơn, đúng không?”
“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu lười biếng đáp lời bên cạnh: “Quả thật là vậy.”
“Ồ? Sao anh biết?” Trịnh Thư Hạ liếc sang, tò mò: “Anh từng nhìn từ máy bay à?”
Lâm Dữ Kiêu vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197509/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.