Lương Cốc Âm rất thích đàn ông cô ấy sống mũi đẹp, đó có thể xem là một sở thích nhỏ của cô ấy. Từ khi học cấp ba đã bắt đầu yêu đương, cô ấy luôn chọn người yêu dựa theo gu thẩm mỹ của mình.
Mà Phó Uẩn, chính là người có sống mũi đẹp nhất mà cô ấy từng gặp.
Sống mũi cao và thẳng, đường nét thanh tú, ngay cả khoảng cách từ gốc mũi đến chóp mũi cũng vừa vặn đến kinh ngạc, chỉ cần dài thêm một chút thì sẽ dư, ngắn hơn chút lại thấy không hài hòa.
Đúng là… tại sao người đàn ông này lại có thể đẹp trai đến thế chứ? Lương Cốc Âm len lén nhìn gương mặt nghiêng mang vẻ cứng cỏi pha chút lạnh lùng của Phó Uẩn trên sân khấu, ánh mắt cô ấy lại chầm chậm trượt xuống cổ tay anh ấy, chỗ đang đeo chiếc đồng hồ, xương cổ tay rõ ràng, bàn tay thon dài…
Cô ấy cảm giác như cả người đang bay lên vậy. Đã lâu lắm rồi mới gặp lại cảm giác khiến tim mình rung động như thế, Lương Cốc Âm cảm thấy tâm trạng mình giống như đang lái xe địa hình lao vun vút trên đường núi, vừa sảng khoái, vừa hồi hộp không ngừng.
Cô ấy theo Trịnh Thư Hạ vào phòng nghỉ, chẳng vòng vo gì mà hỏi thẳng xin phương thức liên lạc của Phó Uẩn.
Nhưng cô ấy biết bạn thân hiển nhiên có chút khó xử, dù sao cũng là quân nhân, mà lại là quân nhân cấp cao, thông tin cá nhân đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.
Lương Cốc Âm có chút tiếc nuối, nhưng cũng không ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-ben-em-ngoc-tu-nhan/5197500/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.